"Nói dối? Trong thẻ không có tiền?" Hàn Dực nhãn tình sáng lên, sau đó giống như được tiêm thuốc kích thích vậy, điên cuồng chế giễu Lục Trầm: "Tiểu tử, không có tiền cũng dám mua đan lô? Có mất mặt hay không chứ?" "Đánh sưng mặt giả làm người giàu, có ai giả vờ như ngươi không?" "Ngươi không sợ giả vờ đến chết người sao?" "Không có tiền không đáng xấu hổ, không có tiền lại giả vờ có tiền, mới là vua của sự đáng xấu hổ!" Ngay lúc Hàn Dực líu lo không ngừng, đắc ý quên hình, nhân viên kia đã cho hắn ba gậy cảnh tỉnh. "Ngươi vui cái gì mà vui, ăn phải mật ong cứt à?" "Trong thẻ người ta có tiền hay không, liên quan quái gì đến ngươi?" "Ta nói hắn nói dối, cũng không nói trong thẻ hắn không có tiền mà." Nhân viên kia nhìn Hàn Dực, cứ như nhìn thằng ngốc vậy. Đương nhiên, từ khi Hàn Dực xuất hiện ở đây, hắn đã không có một chút hảo cảm nào với Hàn Dực, phẩm đức của Hàn Dực quá kém, hắn nhìn không vừa mắt rồi. Sắc mặt của hắn biến đổi, là bởi vì nhìn thấy con số bên trong thẻ của Lục Trầm, nhiều đến mức khiến hắn kinh ngạc. Sáu triệu tinh tệ! Hắn ở Đan Lâu làm việc một trăm năm, cũng không kiếm được nhiều như vậy. Hắn liền đoán được, Đại Đan Vương đã mua phần tâm đắc kia, bằng không thì Lục Trầm làm sao có nhiều tiền như vậy? Lục Trầm nói chỉ có bốn mươi vạn, rõ ràng là hy vọng hắn cùng lừa gạt Hàn Dực, vậy hắn lại hà cớ gì mà không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991222/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.