Nhân quả? Nghe có vẻ rất có đạo lý. Hóa ra Trần Nguyên Lương ngươi đi không phải đan đạo, mà là Phật đạo? Nhưng Lục Trầm vẫn trầm mặc, tìm không thấy lời nào để phản bác. Phật môn giảng nhân quả, tông môn giảng cơ duyên, nhìn như không liên quan, nhưng trên thực tế đều có liên hệ. Phật đạo cũng tin vào cơ duyên, võ đạo cũng có thuyết nhân quả, chỉ là mức độ coi trọng không giống nhau mà thôi! Ba ngàn đại đạo, khác đường nhưng cùng đích, cái gì cần chú trọng đều phải chú trọng. Nhân quả xử lý không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của võ giả. Đạo tâm nhiễm bụi, đại kỵ của võ đạo! Chẳng lẽ, từ nơi sâu xa đã định sẵn, hắn phải giúp Minh Hạo, mới có thể hóa giải đoạn nhân quả này? "Chỉ là, ủng hộ thì ủng hộ, nhưng một khi đã sa vào vòng xoáy tranh đoạt vương vị, cực kỳ hung hiểm, hơi không cẩn thận một chút, sẽ không có nơi táng thân." Trần Nguyên Lương lại ngưng trọng nói, "Thiếu gia, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, một khi đã bước vào, liền không có đường quay đầu." "Có nhân mới có quả, có rủi ro mới có cơ duyên, dám mạo hiểm mới có thu hoạch." Lục Trầm như có điều suy nghĩ, nhớ đến một số lời lẽ chí lý trên võ đạo, "Đúng như câu nói, người có bao nhiêu gan, đất có bấy nhiêu sản, ta không đi rèn luyện gan dạ, thì làm sao biết được có bao lớn sản lượng?" "Nói nghe xem, tứ vương tử đã hứa hẹn gì với ngươi?" Trần Nguyên Lương sắc mặt biến đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991202/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.