Trên không trung, giữa tầng mây. Một đôi mắt mở ra, ánh mắt như điện, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Phú Thạch. Một lát sau, một giọng nói mừng rỡ nhẹ nhàng vang lên: "Không sao không thiên phú, quả nhiên là phế vật!" Dưới không trung, lại là tiếng cười ầm ĩ của vạn người cùng phát ra, vang vọng khắp toàn thành. Chu Hạc cười đặc biệt vui vẻ. Trần Nguyên Lương đặc biệt không vui. Các trưởng lão Lục gia, ai nấy sắc mặt xám ngoét, vô cùng lúng túng. "Không có thiên phú, còn không cút ra ngoài!" Quan chủ khảo thấy tay Lục Trầm vẫn còn đặt trên Thiên Phú Thạch, không khỏi tức giận quát lớn. "Ngươi ngốc hả? Không có thiên phú chính là không có thiên phú, ngươi có ấn bao lâu đi nữa, sao cũng sẽ không sáng lên." Chu Nhược Tuyết cười đến hoa chi loạn chiến, vui vẻ cực độ. Sau một khắc, Chu Nhược Tuyết cả người ngây người, Chu Hạc cũng nụ cười ngưng đọng, tất cả mọi người đều không cười nổi nữa. Ngay cả quan chủ khảo cũng trợn mắt hốc mồm, ngẩn người tại nguyên chỗ. Bởi vì, Thiên Phú Thạch lóe lên một đạo hồng mang, nhuộm đỏ nửa bầu trời! Đây là điềm báo Võ Mạch xuất hiện! Điềm báo Võ Mạch xuất hiện của người khác, quang mang chỉ là lóe lên rồi biến mất. Nhưng điềm báo này của Lục Trầm, trực tiếp nhuộm đỏ chân trời, quá khoa trương rồi! Cũng quá kinh ngạc rồi! Hiện trường tĩnh mịch không tiếng động, ánh mắt mọi người hội tụ trên Thiên Phú Thạch, mong đợi Võ Mạch xuất hiện. Kỳ lạ là, trên Thiên Phú Thạch không xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991147/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.