Lục Trầm lắc lắc tay, nhìn cũng không nhìn Lục Thiệu Bình, liền cầm lấy cái kéo trong tay Uyển Nhi, an ủi: "Đừng sợ, chỉ là một con chó dữ mà thôi, ta giúp ngươi giáo huấn hắn." "Thế nhưng..." Uyển Nhi thân thể mềm mại run rẩy, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ lo lắng. Tu vi của Lục Thiệu Bình không kém, Luyện Thể cảnh ngũ trọng. Mà Lục Trầm vừa mới thức tỉnh, tuy rằng vẫn còn một chút tu vi, nhưng đan điền và võ mạch đều phế, liệu có phải là đối thủ của Lục Thiệu Bình không? Sau một khắc, một tiếng gầm thét cuồng loạn vang lên. "Lục Trầm, ngươi cái phế vật này cũng dám đánh lão tử, đi chết đi!" Lục Thiệu Bình giận dữ xông tới, toàn thân khí tức bùng nổ, trực tiếp một quyền đánh về phía Lục Trầm. Nếu ở trước kia, Lục Thiệu Bình đối với Lục Trầm đó là cung cung kính kính, làm sao dám đánh chủ ý lên Uyển Nhi? Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa rồi, Lục Trầm đã thành phế nhân, còn bị Lục gia trục xuất, Lục Thiệu Bình ức hiếp Lục Trầm không có bất kỳ kiêng kị nào. Cho dù đánh chết Lục Trầm, cũng có Lục Vinh chống đỡ, nhiều nhất là bị các trưởng lão mắng một trận, không có chuyện gì cả. "Một con chó cũng dám ở phía trước ta sủa loạn, thật là không biết sống chết." Thân ảnh Lục Trầm bất động, xuất thủ như thiểm điện, lập tức bắt lấy nắm đấm của Lục Thiệu Bình đánh tới, hơi dùng sức bóp một cái. Răng rắc! Một tiếng xương vỡ vang lên. "A!!" Lục Thiệu Bình lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-quy-nhat-quyet/4991128/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.