Chương trước
Chương sau
Hôm nay không có cách nào sống nổi nữa!

Lúc này, cửa hoàng cung mở ra.

Các đại thân mang theo một thân mùi lạ nối đuôi nhau đi vào.

Sau đó Lý Kiếm cưỡi ngựa phi tới, trên người thoang thoảng mùi nước tiểu nhẹ.

Ánh mắt quét qua những gương mặt đen thui của quần thần, trong lòng ông ta đang thầm vui sướng!

Giai đoạn làm nền đã hoàn tất.

Kịch hay bắt đầu!

Đấu với Hoàng đế thật sự vui sướng vô cùng!

Điện Thiên Hạ.

Hạ đế rảo bước về phía long ỷ.

Bỗng nhiên, lỗ mũi ông ta ngửi thấy một mùi lạ.

Hạ đế nhíu mày, đôi mắt ưng nhíu lại... là mùi tanh hôi của nước tiểu! Chẳng lẽ là thằng Thái tử ngốc kia tự tiện chạy ra khỏi Đông Cung lên điện?

"Ngu xuẩn!"

Hạ đế lầm bầm mắng suốt dọc đường, cho đến khi ngồi lên long ỷ mới quét mắt nhìn quanh điện, tìm kiếm Thái tử dám trái lệnh của mình.

Nhưng không tìm thấy.

Lạ thật!

Mùi phân nước tiểu này không phải do Thái tử mang đến.

Vậy là ai?

Lúc này, trong Đông Cung,

Thái tử đang tóc tai bù xù, cầm một vò rượu, mắt lim dim hỏi Tào trắc phi: "Ái phi, phụ hoàng rõ ràng biết bổn thái tử muốn giết lão cửu thối kia, nhưng vì sao lại

muốn ta dẫn quân đi cứu hắn? Nàng nói xem, phụ hoàng có cố ý không?”

Tào trắc phi cũng say mèm, gục đầu lên bàn, đôi gò bồng đảo dính lên mặt gỗ cứng rắn, đau đớn mà không hay biết, phụ họa nói: "Tất nhiên là cố ý rồi."

“Huhuhu..."

Thái tử bưồn từ tâm can, khóc rất thảm thiết: "Nàng nói xem, lần trước bổn thái tử mới lên triều chưa làm gì, chỉ giả vờ ngất đi thôi, lần đó cũng không bị dọa sợ đến mức tè ra quần, vì sao phụ hoàng lại cấm túc bổn thái tử chứ?"

“Tại sao chứ?”

“Hì hì hì..."

Hai gò má của Tào trắc phi đỏ bừng, cười hì hì nói: "Bởi vì trước mặt hoàng thượng, ngài đã bị sợ tè ra quần hai lần rồi, lần này giả vờ ngất xỉu, tuy không tè ra nhưng hoàng thượng vẫn cứ nghĩ ngài tè ra đấy!"

"Cho nên hoàng thượng mới không vui mà giam lỏng ngài lại!"

"Thái tử điện hạ, tất cả đều tại lão cửu thối kia, khiến ngài mắc chứng bệnh này!"

"Cũng tại hắn mà thần thiếp cảm thấy trống trải cô đơn lạnh lẽo!"

Thái tử cầm vò rượu nhảy dựng lên, như một con khỉ khổng lồ, thảm thiết hét lên: "Lão cửu thối kia, lần này quân Thiên Lang áp tới biên cương, ta xem ngươi chết ra sao!"

"Ngươi nhất định sẽ chết rất khó coil"

“Hô Duyên Đóa Nhân, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Bỗng nhiên, Thái tử rùng mình, trong lòng có cảm giác gì đó rồi nhìn về phía hoàng cung: "Phụ hoàng, ngài đang nghĩ đến con sao?”

"Ngài đang nhớ đến con ư?”

"“Huhu..."

"Tất cả những chuyện này, thật sự không thể trách con đâu!" "Đều là tại lão cửu khốn kiếp kia cả!"

Lúc này, tại điện Thiên Hạ.

Ngụy Công Công đến bên long ỷ, nói sơ lược những chuyện xảy ra với quần thần trên đường đi.

Hạ đé khẽ cong khóe miệng, ánh mắt đầy hàm ý sâu xa nhìn ra ngoài cửa điện, lẩm bẩm: "Thú vị lắm!"

Nhưng mùi hôi thối của phân và nước tiểu trong điện thật khiến người ta buồn nôn muốn ói

"Khụ khụ..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.