Trương Sinh đỏ bừng mặt, cổ thô ráp, chần chừ không nói, hắn ta muốn nói cái gì?
Nhưng hắn ta lại cảm giác như có một khúc xương chặn ngay yết hầu, không thể thốt nên lời!
Vẻ đẹp mỹ nhân trong thơ của Hoang Châu Vương khiến cho các chiến sĩ trên chiến trường không đành lòng thương tổn, khiến quân vương chỉ cần mỹ nhân mà không cần giang sơn. Cái đẹp này khiến thiên địa không đành lòng cô phụ, cao tận trời xanh, lớn đến vô biên.
Sau hội thơ, vẻ đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi sẽ được lan truyền khắp thiên hạ cùng với bài thơ này.
Rất có khả năng nàng ta sẽ được vinh danh trong danh sách thập đại mỹ nhân trong thiên hạ.
Trước bài thơ của Hoang Châu Vương, mọi lời khen ngợi Đỗ Nguyệt Nhi đều bị lu mờ.
Tàng Lục bình tĩnh hỏi: “Danh sĩ Dương Châu Trương Sinh, cho ta hỏi lại, ngươi có bài thơ nào có thể so sánh được với bài thơ này không?”
“Nếu không thì xin hãy nhận thua!”
Trương Sinh mặt đỏ như mông khỉ, xấu hổ liếc nhìn Đỗ Nguyệt Nhi, cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Không những không gây được ấn tượng tốt với mỹ nhân mà ngược lại là mất mặt!
Không giành được báu vật, ngược lại là thua thân mình! Không giành được danh tiếng, ngược lại biến thành tai tiếng!
Hắn ta nghĩ tới đây, trong mắt đều là nước mắt không cam lòng, khó khăn phun ra hai chữ: “Nhận thua!”
Hai chữ này giống như một con dao, cắt đứt sự kiêu ngạo trong l*иg ngực của nho sĩ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3457589/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.