Chương trước
Chương sau

Đây là một câu hỏi nguy hiểm. Hạ Thiên bật cười: “Tỷ muội ruột đều xinh đẹp!”

'Tư Mã Mai lắc đầu, không hỏi nữa: “Sau khi ta đi rồi, trong một lúc nào đó người có thể nhớ đến ta... từng xuất hiện trong sinh mệnh của người hay không?”

“Nhất định có!”

Hạ Thiên rất chắc chắn: “Mỗi khi mùa đông tuyết rơi, ta sẽ nhớ từng có một thiếu nữ xinh đẹp tên là Nhất Chỉ Mai từng xuất hiện bên cạnh ta.”

'Tư Mã Mai lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên mắt: “Có những lời này của Vương gia, sự đau khổ của Tư Mã Mai trên đường đi đều xứng đáng!”

Lúc này, đã đi đến cửa cốc.

Tiểu Bạch dẫn đến một con tuấn mã, trên lưng có yên ngựa mà Hạ Thiên vừa mới chế tác ra: “Đây là yên ngựa do ta đích thân làm ra, ngươi ngồi trên đó trở về đế đô sẽ thoải mái hơn, có thể giảm bớt mệt mỏi trên đường trở về đế đô!”

Tư Mã Mai mỉm cười.

Nàng ta lên ngựa, quay đầu đi về phía núi Thiên Môn mà không quay đầu lại: “Vương gia, tài văn của người rất xuất sắc, có thể tặng Tư Mã Mai một bài thơ được không?”

Cảm giác ly biệt dâng lên trong lòng Hạ Thiên, hắn lớn tiếng hô vang: “Khi tất cả các loài hoa thơm khác đều rụng cả thì riêng hoa mai vẫn còn xinh đẹp lộng

lẫy. Trong khu vườn nhỏ, hoa mai độc chiếm tất cả vẻ xinh tươi của cảnh vật.”

“Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn. Mùi hương thoang thoảng lan toả trong bóng hoàng hôn.”

“Cánh chim bay trong sương chiều muốn hạ cánh nhưng còn e ngại. Cánh bướm như hay biết, làm hồn người thêm say đắm ngẩn ngơ.”

“Thật may sao, ta cứ khẽ ngâm thơ để tự vui. Đâu cần đến tiếng đàn ca cùng chén rượu nồng." (*)

(*) Phần dịch nghĩa bài thơ Sơn Viên Tiểu Mai (Cành mai nhỏ trong khu vườn núi) thời Bắc Tống.

“Nhất Chi Mai, bảo trọng!”

Cơ thể Tư Mã Mai đang ngồi trên lưng ngựa run rẩy, không quay đầu lại, thúc ngựa rời đi: “Bảo trọng!”

Hóa ra, hắn hiểu ta!

'Tư Mã Mai không hề hối hận! Lúc này, bên trong sơn cốc.

Vẻ mặt Triệu Đại Đao đầy khó hiểu: “Lão Quân, những lời này của Vương gia có ý gì?”

Trên mặt Đỗ Quân lộ ra vẻ tán thưởng: “Vương gia nói, khi hắn ngắm hoa ở ngự hoa viên, đẹp nhất chính là hoa mai vào mùa đông, chúng có vẻ đẹp độc đáo, ẩn chứa tình cảm thầm kín, giống như giai nhân tuyệt thế.”

“Vẻ đẹp của hoa mai không năm ở sự rực rỡ lộng lẫy mà thiên về sự tĩnh lặng, đơn sơ, trang nhã và ẩn dật.”

“Dưới ánh hoàng hôn, ánh trăng mờ nhạt, cành mai thưa thớt soi bóng xuống mặt nước cạn, chim chóc sẽ lén nhìn ngắm, nếu bướm có biết cũng sẽ không điên cuồng sà vào.”

“Hoa mai là loài hoa đẹp nhất!”

“Vương gia mượn vẻ đẹp của hoa mai để ca ngợi vẻ đẹp của Tư Mã Mail”

“Thật là một bài thơ hay!”

“Thì ra là thế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.