Chương trước
Chương sau
“Nhất nhị tam tứ rất có trật tự.”

“Đạo sinh ra thủy tổ Lý Nhất, thuỷ tổ lại sinh ra thái sư tổ Lý Nhị, thái sư tổ lại sinh ra sư tổ Lý Tam, sư tổ lại sinh ra sư phụ Lý Tứ.”

“Đây không phải là ba sinh bốn sao?”

“Hoang Châu Vương điện hạ, ngài cảm thấy Cổ Nguyệt nói đúng không?”

Lúc này Hạ Thiên không có gì để phản bác.

“Ha ha ha..."

Hắn không khỏi bật cười, chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh bốn... Cổ Nguyệt chính là một đứa bé lanh lợi."

Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Nguyệt tỏ vẻ không vui: “Hoang Châu Vương điện hạ, †uy rằng ngài có thân phận cao quý, nhưng nếu Cổ Nguyệt không tính sai thì người chỉ mới mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn cả Cổ Nguyệt nữa đấy.”

“Sao người lại khen ta là đứa bé lanh lợi được?”

Cổ Nguyệt ngây thơ đáng yêu, tính cách tự nhiên, không hề khoa trương, điều này càng khiến cho ấn tượng của Hạ Thiên đối với nàng ta càng sâu đậm hơn,

hiếm khi trêu chọc hỏi: “Vậy bổn vương nên khen ngươi thế nào?”



Cổ Nguyệt kiểng chân lên, xoay một vòng, đạo bào tung bay, đáng yêu nói: “Ngài nên khen ta là đứa bé lớn lanh lợi.”

“Ha ha ha...” Giao tiếp với Cổ Nguyệt sẽ khiến người ta không tự chủ được mà thả lỏng.

Sự thân thiết của Cổ Nguyệt đứng đầu trong số những người mà Hạ Thiên đã gặp.

Lúc này, Tần Hồng Y, Vô Diện Nhân cũng cảm thấy thích thú trước sự đáng yêu của Cổ Nguyệt.

Trên cây cổ thụ, Nhất Chi Mai và Tiểu Y Tiên cũng không khỏi mỉm cười.

Chợt Cổ Phong chắp tay hành lễ nói: “Xin Hoang Châu Vương điện hạ thứ lỗi, muội muội từ nhỏ đã bị ta chiều hư rồi.”

“Sau khi gia nhập học phái Đạo gia lại càng được sư phụ, sư thúc, sư tổ yêu thích”

“Cho nên mới cư xử thiếu tôn trọng, vô lễ với vương gia như vậy.”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Cổ Nguyệt tràn đầy nghỉ hoặc: “Đại ca, muội đâu có vô lễ với Hoang Châu Vương điện hại”

“Muội cảm thấy Hoang Châu Vương điện hạ là người rộng lượng, dễ gần, không phải là người để ý đến mấy lễ nghỉ xã giao này nọ.”

“Tâm hồn của ngài ấy cũng thật thú vị!” “A Nguyệt cảm thấy Hoang Châu Vương điện hạ rất thân thiện.” “Câm miệng!”

Cổ Phong không khỏi thấp giọng mắng: “Người trước mặt ngươi chính là vương gia, không phải đồng môn trong núi.”



Cổ Nguyệt bất mãn bĩu môi: “Ta cảm thấy vương gia còn tốt hơn đồng môn trong núi.”

“Nếu sư phụ cho phép, ta vẫn muốn đi theo cạnh vương gia.”

Chợt trong đầu Hạ Thiên lóe lên một ý tưởng, ánh mắt lấp lánh: “Cổ Nguyệt cô nương, ngươi chính là thánh nữ của Đạo gia, đúng không?”

Cổ Nguyệt gật đầu, cười đắc ý, càng thêm ngây thơ đáng yêu: “Uầy!”

“Vương gia không hổ là thánh nhân, vừa liếc mắt đã nhìn thấu thân phận của A Nguyệt."

“Đúng vậy, A Nguyệt chính là thánh nữ của học phái Đạo gia.” Quả nhiên Hạ Thiên đã đoán đúng. Đạo gia nói: đạo pháp tự nhiên.

Cổ Nguyệt bản tính thật thà chất phác, tâm hồn trong sáng, thông minh tài trí đáng kinh ngạc, quả thật là truyền nhân hiếm có của Đạo gia.

Có lẽ, Cổ Nguyệt trở lại nguyên trạng như vậy mới có thể ngộ đạo! Hạ Thiên rất thích tính tình này! Hắn rất thích Cổ Nguyệt như thế này!

“A Nguyệt, ngươi biết luyện đan sao?”

Đôi mắt đẹp hình trăng lưỡi liềm của Cổ Nguyệt sáng lên: “Vương gia, sao ngài lại biết A Nguyệt là người có thuật luyện đan tốt nhất trong học phái Đạo gia?”

Khóe miệng Hạ Thiên gợi lên một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.