Chương trước
Chương sau
Ở nơi sâu nhất trong sơn động. Đi tới tận đây thì hết đường.

Dưới đáy hang chỉ chít toàn là những chiếc lỗ bắn ra tên nỏ, chính chúng là những ám khí đã lấy mạng đội quân tiên phong Bạch Hồ.

Bọn họ trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt. Máu của bọn họ chảy ngang bên dưới đáy hang.

Nhưng đoạn du chỉ cháy hừng hực rớt xuống đất, soi tỏ cảnh tượng máu me đầy rợn người.

Lúc này, A Đan cầm một con dao găm sắc nhọn bên tay phải, nét mặt lộ vẻ đề phòng, đôi mắt màu xanh lóe sáng: “Tại sao lại hết đường?”

“Rõ ràng trong bản đồ có đường cơ mài”

“Thế này là thế nào?”

Bỗng nhiên.

“Vù vù vù...”

Những chiếc lỗ ở đáy hang rít lên ầm ï. Lần này, thứ bay ra không phải mũi tên. Mà là một làn khói màu xanh lá.

Mấy chục chiếc lỗ bốc khói xanh bị gió thổi đi, chỉ nháy mắt đã thổi tới trước mặt A Đan.

A Đan không nao núng, dường như đã có chuẩn bị từ trước. Nàng ta móc một viên thuốc trong ngực ra, cho vào miệng ngậm. Trên trần hang, Hạ Thiên cũng cho một viên thuốc vào miệng.



Tân Hồng Y, Triệu Tử Thường và các thiếu niên tàng kiếm đang ẩn mình cũng tới tấp móc ra những viên thuốc tương tự cho vào miệng.

Còn chiến binh Bạch Hồ, tất cả đều luống cuống! “Là khói độc!” “A Đan, thủ lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ?”

Các chiến binh Bạch Hồ trở nên điên cuồng, muốn chạy ngược theo đường cũ để trở về: “Chạy maul”

“Đừng hít thở, hít là chết chắc!” Nhưng chiến binh Bạch Hồ xếp thành một hàng dọc đi vào trong hang, đội

ngũ một ngàn người rất dài, quanh co khúc khuỷu, những chiến binh Bạch Hồ đi đằng sau hoàn toàn không biết ở đằng trước đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ vẫn luôn chờ lệnh của người đằng trước nhưng không hề nhận được. Trái lại, bọn họ lại trông thấy các chiến binh điên cuồng lùi lại. Thế là trong hang lập tức bị tắc nghẽn.

Cơn gió mang theo làn khói màu xanh lá thổi tới đâu, chiến binh Bạch Hồ ngã xuống đất tới đó.

“Ầm ầm ầm.."

Mặt bọn họ xanh lét, không còn hít thở.

Nhưng A Đan vẫn không hề hấn gì đứng giữa làn khói xanh, tay trái cầm ống gỗ dài mà tộc Bích Nhãn cho, tay phải cầm dao găm, đôi mắt màu xanh hết sức cảnh giác.

Trên trần hang.



Hạ Thiên, Triệu Tử Thường, Tần Hồng Y cũng không hề gì.

Các thiếu niên tàng kiếm đang ẩn thân cũng không hề gì.

Cơn gió mạnh thổi khói độc màu xanh đi khắp nơi.

Tất cả những nơi nó thổi qua, chiến binh Bạch Hồ đều chết hết.

Nhưng may mà làn khói độc này cũng không phải là vô cùng vô tận.

Sau khi lỗ đá phun khói được một trăm hơi thở thì chỉ còn phun ra được gió.

Cho nên, sau khi số khói độc màu xanh bị thổi đi, dưới đáy hang không còn khói độc màu xanh lá nữa.

Các lỗ đá thổi gió vào trong hang, cực kỳ mát mẻ, trong lành, nhất là sau khi khói độc vừa thổi qua.

Cuối cùng, những chiến binh Bạch Hồ đi cuối đội ngũ cũng phát hiện ra tình hình không ổn, trước khi khói độc màu xanh lá tới, bọn họ vội vàng co giò, cố gắng chạy ra khỏi hang.

Thế nhưng cửa hang đã bị đá Đoạn Long bịt.

Bọn họ không lay nổi.

Cho dù có nín thở thì vẫn bị trúng độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.