Chương trước
Chương sau
Không thể không thừa nhận một điều rằng tốc độ chạy nước rút của chiến binh tộc Bích Nhãn rất nhanh.

Trên mặt đất, hòn đá cứng rắn bị bọn họ giãm bể bằng chân trần, trở thành một mịn.

Bàn chân sắt của tộc Bích Nhãn được luyện từ trong núi, lòng bàn chân đầy vết chai, chiếc kim bình thường khó mà đâm xuyên qua.

“Grừ grừ...”

Tiếng thú rừng thê lương, thúc đẩy ý chí chiến đấu của tộc Bích Nhãn.

“Giết..."

Giọng của chiến binh Bích Nhãn rất lớn, đó là được luyện ra từ trong núi.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, con đường quanh co khúc khuỷu.

Giao thông dựa vào đi bộ! Truyền tin cũng dựa vào gào thét.

Vì vậy, bàn chân sắt và cổ họng của tộc Bích Nhãn là thứ tuyệt nhất trong Thập Vạn Đại Sơn.

“Phụ nữ người Hán ở đâu?” Chiến binh tộc Bích Nhãn quơ vũ khí, điên cuồng gào lên với khuôn mặt vô cùng phách lối: “Giao phụ nữ người Hán ra đây, cho các ngươi được chết dứt khoát!”

Trong lòng họ, người Hán là “con cừu hai chân” hèn nhát.

Xưng hô này được truyền từ đế quốc Thiên Lang tới.

Tộc nhân Bích Nhãn cho rằng tước hiệu này nói lên sự mềm yếu của người Hán.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, chiến sĩ Bích Nhãn bọn họ chỉ cần đứng trước của sơn trại người Hán là có thể khiến sơn trại người Hán ngoan ngoãn đưa tiền và phụ nữ người Hán tới.



Còn cái chết của A Ru Pi là do sự sơ ý của họ.

Bây giờ, bọn họ với tàm ngàn chiến binh giết mấy trăm người Hán, nhất định sẽ giành được thắng lợi sẽ như trở bàn tay.

Một làn sóng có thể lật đổ trại quân của người Hán!

Một làn sóng là có thể có được phụ nữ người Hán.

Lúc này, như họ mong muốn.

Ở bên sông núi có rất nhiều phụ nữ người Hán, thấy họ lao về phía mình, họ hoảng sợ bỏ chạy về trại quân.

Các chiến binh Bích Nhãn càng liều lĩnh hơn: “Giết người Hán, cướp phụ nữ người Hán!”

Phía sau đại quân Bích Nhãn.

Tộc trưởng đầu trọc ôm A Đan, ánh mắt bị sườn núi Thần Long thu hút.

Ở đó, một cây cổ thụ đã bị đốn hạ, một con dốc lớn trơ trụi như một mỹ nữ trần truồng bị lột trần.

Ở đó, một tảng đá khổng lồ đã bị lật ngược, một lỗ đen rất lớn và cao, có thể nhìn thấy từ xa.

Dưới ánh mặt trời, cửa hang có mấy đống đá lóe lên ánh vàng.

Trong động còn có ánh sáng châu báu lóe lên. Lúc này, có một nhóm người Hán đang chuyên chở vàng, nhìn thấy quân tiến công dưới chân núi, sợ hãi đánh rơi vàng, chạy về phía trại quân của quân Hán.

“Ha ha ha...”



Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn lộ vẻ khinh thường: “Người Hán đúng là nhát gan!”

“Đầu là những mặt hàng không có trứng!” Cách đó không xa, Tàng Nhị lẩn trốn trong tối.

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn ta, nhớ kỹ lời của tộc trưởng Bích Nhãn trong lòng.

Vương gia từng nói rằng ghi nhớ những lời nói độc ác của kẻ địch, giao cho Lão Quỷ, để hắn ta luyện tập miệng công vô địch.

Sau này sẽ độc chết kẻ kịch.

Tên đầu trọc chết tiệt đó nhất định sẽ phải trả giá đau đớn vì câu nói này của mình.

Bên khác. “Ha ha ha...”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn cười hăm hở, ngông cuồng tự cao tự đại: “Phát tài rồi!”

Mấy trăm năm qua, các tộc trưởng Bích Nhãn qua nhiều thế hệ đều truyền lại một chuyện... Thần Long bảo vệ một kho báu trong truyền thuyết ở trong núi Thần Long.

Hai mươi năm qua, mỗi lần đại quân đế quốc Thiên Lang đánh vào Hoang Châu đều sẽ chui vào Thập Vạn Đại Sơn, cũng là vì để tìm kho báu mà Thần Long bảo vệ.

Những người biết truyền thuyết này cứ tưởng rằng kho báu được giấu trong chỗ sâu của Thập Vạn Đại Sơn, ở chỗ bí mật nhất.

Không ngờ rằng kho báu mà Thần Long bảo vệ lại ở đây!

Ở trên con đường người qua kẻ lại này. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Ha ha ha...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.