“Lãi vay một năm bằng gấp đôi tiền vốn.” "Bọn ta không có lựa chọn, đành phải cản răng mượn."
Người phụ nữ gầy gò lau nước mắt và nói: “Năm thứ hai, cuối cùng cũng mưa thuận gió hòa, có vẻ cánh đồng của nhà bọn ta sắp được mùa”
“Nhưng vào buổi đêm khi sắp bắt đầu thu hoạch, một trận hỏa hoạn vô cớ bùng lên đã thiêu rụi mười mẫu lương. thực của bọn ta, nam nhân của ta cũng chết trong đám cháy.”
"Bọn ta không chỉ không thu hoạch được lương thực mà còn một lần nữa không có thức ăn."
“Đám cường hào Trương gia tìm tới cửa nhà, nói nếu ta dùng nhà thế chấp thì có thể vay tiền và lương thực thêm một năm nữa”
"Bọn ta là mẹ góa con côi, căn bản không có sự lựa chọn nào cả."
“Năm thứ ba, lương thực mà ta dày công trồng trọt lại bị lửa thiêu rụi”
“Bọn ta bị đuổi ra khỏi nhà tổ, không nhà không đất, lang thang trên quan đạo, đứa trẻ đói đến mức gào khóc, ta chỉ có thể tự cắt thịt mình cho nó ăn."
"“Hu hu hu..."
Người phụ nữ nói đến vết đau của mình: “Nếu không phải vương gia cứu hai mẹ con bọn ta thì bây giờ bọn ta đã chết ở trên quan đạo rồi.”
“Hu hu hu..."
"Cái thế đạo chết tiệt này, tại sao muốn sống thôi mà lại khó đến vậy?"
Những người ngồi quanh đống lửa trại bật khóc khi nghĩ đến nỗi đau khổ của chính mình.
Một người phụ nữ đứng lên nói: “Trên đời này, thế gia môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3396577/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.