“Không hổ là binh sĩ của vương phủ Hoang Châu tai” “Lên rượu!”
Lúc này, các nữ y sĩ bê khay gỗ lên, nâng rượu vào tay các chiến sĩ.
Hạ Thiên nâng chén, quát: “Bây giờ tuy không phải trời tối, cũng không có ánh trăng soi sáng mặt đất!”
“Nhưng, bổn vương vẫn muốn mượn một bài thơ do các. vị tiền bối soạn để cùng nhậu với mọi người!"
Các chiến sĩ nhìn vương gia của mình.
Hạ Thiên thét lên tất cả nỗi buồn bực trong lòng mình: “Tân thời minh nguyệt hạ thời quan, vạn lí trường chinh nhân vị hoàn, đấn sử long thành phi tướng tại, bất giáo hồ mã độ âm sơn.”
Các tướng sĩ nhìn Hạ Thiên... có ý gì?
Nghe chỉ hiểu một nửa!
Cách đó không xa, Tư Mã Qua khó hiểu hỏi thơ này có nghĩa là gì?”
Tư Mã Lan ngây ngốc nhìn thiếu niên hào khí tận trời kia, lần đầu tiên vứt bỏ lời răn dạy không được nói quá to của tiểu thư khuê các, dùng hết toàn lực nói: “Ý của vương gia là, trên mảnh đất Hoang Châu thê lương này, hiện tại tuy rằng là triều Đại Hạ, nhưng hắn nhìn thấy được ánh trăng sáng của thời Tiền Tân!”
“Đại Hạ từ khi thành lập đến nay đã có vô số chiến sĩ xuất chinh từ Trung Nguyên đến Hoang Châu, một đi không trở về, Vĩnh viễn chết trận ở mảnh đất này!”
“Ngẫm lại thời Tiền Tân, khi đó có phi tướng Bạch Giao Long trấn thủ đất Hoang Châu, binh mã đế quốc Thiên Lang vĩnh viễn đều không bước qua được biên giới Âm Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3396532/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.