Chương trước
Chương sau
Lúc này.

“Ầm ầm..”

Sau lưng Hạ Thiên và Triệu Tử Thường, những chiếc xe ngựa đang chạy về phía trước chợt xoay ngược lại, quay đuôi xe về phía trận địa của bọn giặc cướp, đứng sát vào nhau, ngăn cản tầm mắt của kẻ địch.

Sau đó, xa phu tháo ngựa, dắt ngựa lùi về sau.

Trong thoáng chốc, bọn ác phỉ chỉ còn có thể nghe được. động tĩnh từ đội xe Hoang Châu mà không thể nhìn thấy tình hình đằng sau hàng xe ngựa.

Hạ Thiên lạnh lùng hỏi: “Các ngươi chính là bọn ác phỉ được gọi là thập đại ác nhân trong thiên hạ?”

“Xưng tên ra đi, lát nữa bản vương sẽ chém các ngươi.”

Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời.

“Ha ha ha...”

Bọn thổ phỉ đã cười phá lên đầy phách lối: “Hoang Châu vương, nghe nói từ nhỏ ngươi đã là kẻ đần độn nhưng trên đường tới Thiên Môn quan ngươi lại ngộ ra Thánh đạo chi ngôn và vương đạo bá ngôn, trí tuệ thông suốt, tối thiểu là á thánh!”

“Nhưng hôm nay xem ra, chẳng qua ngươi chỉ là một thăng hoàng tử nhãi ranh không biết sống chết mà thôi.”

“Sao hoàng tộc Hạ gia lại sinh ra một tên phế vật như ngươi chứ?”



“Được thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi được chết một cách minh bạch.”

“Ta chính là người đứng đầu thập đại ác phỉ trong thiên hạ, Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát!”

“Ta là Âm Dương Hái Hoa Tặc Hoa Thiên Thiên!”

Thiên hạ thập đại ác nhân lần lượt báo tên.

Tên của kẻ nào kẻ nấy đều ghê tởm, nghe là biết ngay không phải người tốt!

“Keng...."

Trong đội hình của bọn thổ phỉ lại vang lên một tiếng chiêng đồng thu hút sự chú ý của Hạ Thiên.

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát nói đầy thâm trầm: “Hoang Châu vương, ngươi đã biết tên của bọn ta rồi thì giờ hãy mang mấy người chết kia ra đây cho Hoang Châu vương nhìn xem chuyện bọn ta làm có xứng với xưng hào thiên hạ thập đại ác. phỉ hay không.”

Lúc này, những chiếc xe đẩy thô sơ được đẩy ra từ trong đội ngũ của bọn ác phỉ, trên xe đẩy có cọc gỗ dựng thẳng, cọc gỗ dính máu me đầm đìa.

Bởi vì trên cọc gỗ treo những cái xác bê bết máu.

Máu còn chưa đông lại, chắc là mới chết chưa lâu.

Nhìn giới tính thì đều là nữ nhân.

Nhìn thân hình thì bụng hơi gồ lên.



Nguyên nhân chết là bị mổ bụng.

Số lượng có ba mươi người.

Bỗng nhiên, sát ý giận dữ lóe lên trong mắt Hạ Thiên, hẳn giận dữ quát: “Không ngờ các ngươi lại tàn nhẫn tới mức giết

cả nữ tử có thai, đúng là đáng chết!”

Người của phủ Hoang Châu Vương thấy vậy đều đỏ hoe hai mắt.

“Ha ha ha..."

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát cười to tới mức cơ mặt rung lên: “Hoang Châu vương, nghe nói ngươi tới núi Nhị Long, nhìn thấy bọn nghèo mạt rệp ở đó bị sơn phỉ mổ bụng làm thành tượng băng thì không chịu nổi nên đã thề răng sẽ giết hết ác phỉ trong thiên hạ.”

“Trò dùng người làm tượng băng của bọn sơn phỉ núi Nhị Long chỉ là trò nhái lại của ông đây thôi.!"

“Giờ ông đây sẽ dùng những người chết này nói cho ngươi biết thế nào mới là ác phỉ”

“Chơi như ông đây chính là ác phỉ” Hạ Thiên liếc nhìn những thi thể đó, nhìn những chiếc đầu trẻ tuổi ngửa ra sau khi cơ thể bị trói dựng lên... Có thể thấy rõ

hai mắt các nàng trợn ngược lên, chết không nhắm mắt!

Ánh mắt họ trước khi chết ngập tràn sợ hãi, đau đớn, bất lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.