“Xem ra hắn cũng giống tám người ca ca, chí lớn nhưng tài mọn, mặc dù dáng dấp đẹp hơn tám ca ca nhưng là đẹp mã mà vô dụng.”
Nói đến đây, Tân Hồng Y thắc mắc: “Lẽ nào là đầu óc tên này quá ngu dốt, dù có bị Quái tiên sinh đánh vào đầu hai lần cũng chẳng thông minh lên được bao nhiêu.”
“Chỉ ngộ ra được một câu thánh ngôn và một câu vương đạo bá ngôn là hết rồi à?”
Ánh mắt Tần Hồng Y phức tạp: “Rốt cuộc Quái tiên sinh đi đâu rồi?”
Nếu như tìm ra được ông ấy thì chắc chẳn có thể phá giải được bí mật về địa cung.
Tàng Cửu ngồi bên trợn mắt nhìn nàng ta: “Lão yêu nữ, ngươi mới là đồ đần!”
“Cả nhà ngươi đều đần!”
“Với trí tuệ phổ thông của ngươi thì sao mà hiểu được dụng ý của sư phụ ta chứ?”
Mắt Tân Hồng Y bốc lửa giận: “Bản tông vĩnh viễn không già. “Không, ngươi già!”
Tân Hồng Y phẫn nộ nhảm mắt lại, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài xe ngựa.
Tiếng Hoang Châu Vương hô khẩu lệnh vẫn còn vọng lại từ đằng xa: “Nào, học theo nhịp thở của ta, vừa chạy vừa duy trì nhịp thở, một hai một, một thở ra ba hít vào, ba giây hít thở...”
Tân Hồng Y sợ điếng người!
Đây chẳng phải là khẩu quyết Bất Lão Hồi Xuân Công hay sao?
Lẽ nào tên phế vật Hoang Châu Vương này muốn dạy cách hít thở trong Bất Lão Hồi Xuân Công cho Thân Vệ Doanh của hẳn? Dạy cho tất cả mọi người?
Ôi trời cao đất dày ơi! Bất Lão Hồi Xuân Công là nội công tâm pháp đạt thẳng tới cảnh giới Tông Sư độc nhất vô nhị của nàng ta, là công pháp trấn phái của học phái Trường Sinh của nàng ta.
Lế nào tên phế vật Vương gia này thật sự cho rằng nó là bí tịch võ công rác rưởi bình thường hay sao?
Cho dù thân vệ phủ Hoang Châu Vương không học được nửa bộ sau, không luyện thành công pháp này thì đây cũng là một nỗi nhục lớn đối với Tân Hồng Y.
Tân Hồng Y đỏ hoe mắt, trào ra giọt lệ đắng cay: “Hoang Châu vương, ta hận ngươi!”
“Hận ngươi mười nghìn năm!”
“Ha ha ha...”
Tàng Cửu cười nhe cặp răng mèo đầy vui vẻ... Nếu như lão yêu nữ này biết toàn bộ Bất Lão Hồi Xuân Công của nàng †a đều đã lộ hết rồi thì liệu có tức nổ tung ngay tại chỗ không?
Thật mong ngày đó tới mà.
Ngoài xe ngựa.
Mặt trời mới mọc.
Hạ Thiên cởi trần nửa người trên, chạy đầu đội Thân Vệ Doanh của phủ Hoang Châu Vương, dẫn cả đội ngũ tiến lên.
Phía sau hẳn là các tướng lĩnh Thân Vệ Doanh Tàng Nhất, Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi.
Đăng sau bọn họ là đội một trăm thiếu niên tàng kiếm.
Đăng sau nữa là một trăm tên lính thiếu niên mới tuyển chọn của Vương phủ.
Cuối cùng là hai trăm tên lính thanh niên mới tuyển chọn của Vương phủ.
Bốn trăm người đều cởi trần chạy dưới ánh bình mình trên quan đạo ẩm ướt.
Bọn họ chạy vượt lên trên đội xe, hướng thẳng về phía trước, tới khi chạy tới chỗ đội quân tiên phong được tạo thành từ các thương binh mới dừng lại.
Bọn họ đã chạy một mạch hơn năm cây số.
Người nào người nấy đều nhễ nhại mồ hôi trên người, ướt đâm cả quần.
“Nếu muốn đánh thắng trận này, Thân Vệ Doanh phủ Hoang Châu Vương nhất định phải khổ luyện bản lĩnh giết địch!”
“Bình thường đổ nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu mới bớt đổ
máu.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cùng tập luyện với mọi người, cùng nhau giết địch, mọi người có đồng ý kề vai chiến đấu với bản vương không?”
“Ta đồng ý!”
“Ta đồng ý!"
“Ta đồng ý!”
Ánh mắt của các thiếu niên tàng kiếm lóe lên ánh sáng lạnh: “Giết hết ác phỉ trong thiên hại”
Các tân binh đỏ hoe khóe mắt.
Bọn họ nhất quyết không cho phép ác phỉ kết thúc cuộc. sống hạnh phúc mà bọn họ vừa mới bắt đầu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]