Chương trước
Chương sau
“Điện Cung Phụng trong hoàng cung Đại Hạ!”

Vô Diện Nhân nheo đôi mắt phượng lại nói: “Năm đó vì Tắc Hạ Học Cung mà Tổ Long Tân gia của ngươi đã dời đô của Thục quốc, nay là đế đô của Đại Hạ”

“Ông ta đặt hoàng cung lên trên toà cung điện dưới lòng đất kia, lối vào năm ngay trong điện Cung Phụng.”

“Tổ Long nhà ngươi không chỉ muốn làm bậc đế vương của muôn đời mà còn muốn làm thánh nhân.”

“Tiếc là Tân Tổ Long bạc mệnh, thống nhất thiên hạ được hai mươi năm thì mất, bị Hạ Chu thừa cơ soán ngôi

“Theo như ta biết thì sở dĩ Hạ Chu có thể soán ngôi thành công cũng có phần liên quan tới những lão già chết tiệt trong điện Cung Phụng.”

“Trăm năm qua, mặc dù Chư Tử Bách gia không mở được cửa cung điện dưới lòng đất nhưng bọn họ cũng có chút thu hoạch, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi là có thể mở được nó ra.”

“Nhưng bước cuối cùng này lại nhất định phải có trí tuệ của thánh nhân mới có thể giải được.”

“Mười bảy năm trước, ta lẻn vào hoàng cung trong đêm, bị mấy lão già chết tiệt trong điện Cung Phụng truy sát. Nếu không nhờ có Đại công chúa thì ta đã chết trong hoàng cung rồi!"

Hạ Thiên sững sờ: “Cho nên, bá bá mới nói là nợ mẫu phi †a một mạng phải không?”

“Đúng vậy!”

Ánh mắt của Vô Diện Nhân nhuốm màu hồi ức: “Đêm hôm ấy, ta bị đuổi đến đường cùng, nhân lúc Đại công chúa còn chưa đi ngủ, ta chui xuống dưới giường của nàng ấy, được nàng ấy che giấu cho, ta mới sống sót ra khỏi hoàng cung!”



Hạ Thiên sực hiểu ra: “Vô Diện bá bá họ Bạch?”

“Đúng vậy.”

Cuối cùng Vô Diện Nhân cũng nói ra thân thế của mình: “Bạch gia ta là một trong những gia đình võ tướng lớn nhất Đại Tần, luôn luôn trung thành với Tân gia các ngươi.”

“Nếu không thì sao một người cao quý như Đại công chúa lại che giấu cho một người xa lạ lẻn vào tẩm cung của

nàng ấy chứ”

Hạ Thiên nhướng mày, thấp thỏm xác nhận lại một lần nữa: “Bá bá chỉ núp dưới gầm giường thôi à?”

“Bá bá không tiếp xúc thân thể với mẫu phi ta ư?”

Vô Diện Nhân nghiêm túc nói: “Ta thề với trời, tuyệt đối không dám bất kính với Đại công chúa”

Hạ Thiên thở phào: “Ta tin bá bá.”

“Vậy Tiềm Long hội là do bá bá âm thầm quản lý giúp mẫu phi ta à?”

Vô Diện Nhân lắc đầu: “Không phải!”



Hạ Thiên cũng nghĩ như vậy: “Ta cũng cảm thấy không phải là bá bá.”

“Hai mươi năm nay, nếu bá bá không bận đi giết người thì cũng là đang chuẩn bị để đi giết người hoặc là đang bị người ta đuổi giết, sao lại có thời gian quản lý Tiềm Long hội được.”

“Hơn nữa, chắc chăn bá bá không có thời gian dạy học thuyết bách gia cho tử sĩ tàng kiếm.”

“Vậy bá bá có biết ai là người chủ trì Tiềm Long hội không?”

Vô Diện Nhân hơi kinh ngạc: “Đại công chúa không nói cho ngươi biết à?”

“Ta cũng không biết!”

Hạ Thiên quay người lấy ra một chiếc tay nải bãng vải dầu, mở nó ra, bên trong có mấy quyển sách rất mỏng.

Hạ Thiên tiện tay cầm một quyển lên, trên đó viết bốn chữ lớn “Học Thuyết Nông Gia”. Nét chữ rất đẹp, có vẻ như là của nữ tử.

“Vô Diện bá bá, lần này các tử sĩ tàng kiếm mà Tiềm Long. hội phái tới đầu có học các học thuyết của học phái bách gia, còn học được một ít võ công của học phái bách gia”

“Bá bá nghĩ ở thời đại mà Nho gia thống trị, các học phái khác dần dần biến mất như hiện tại thì liệu còn ai tỉnh thông học thuyết bách gia?”

Vô Diện Nhân thốt lên: “Lẽ nào là Quái tiên sinh trong truyền thuyết?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Tàng Nhất, ngươi thấy sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.