Chương trước
Chương sau
Trong phủ Thanh Châu vương, Vương Tứ Phúc vừa nhận được tin của Thánh nữ nhà mình trách mắng sự kém cỏi của hắn ta, không thể mê hoặc được Thanh Châu vương ra tay với Hoang Châu vương, đúng là đồ ăn hại!

Vương Tứ Phúc sầm mặt lại!

Lần này hắn ta thất bại hoàn toàn là bởi lão yêu quái điện Cung Phụng kia!

Tần Hồng Y là nữ nhân khiến học phái Bách gia kiêng dè, cho dù nàng ta bị trọng thương thì cũng nhất định không thể xem thường.

Hôm nay Thánh nữ có mặt ở hiện trường, chắc hẳn là phải biết nguyên nhân rồi, tại sao vẫn còn trách cứ hắn ta?

Từ khi Thánh nữ bị thương, tính tình nàng ta càng ngày càng kỳ lạ!

Lúc này. “Vương sư phụ, Vương gia cho mời!”

Vương Tứ Phúc sửa lại bộ y phục lòe loẹt của mình, gượng cười đáp: “Ta qua ngay.”

Không lâu sau, Vương Tứ Phúc đứng trong đại sảnh của Vương phủ nói chuyện, trút hết lửa giận trong lòng bằng cách tập trung công kích Hạ Thiên: “Vương gia nói xem vì sao Tần Hồng Y lão tổ tông lại muốn bảo vệ

Hoang Châu vương đi tiếp?” “Đây rõ ràng là hành vi của người hộ đạo!”

“Rất có thể Tân Hồng Y đã đưa ra sự lựa chọn giữa ngài và Hoang Châu vương!”

“Có khả năng nàng ta đã thay lòng đổi dạ với ngài.”

Thanh Châu vương biến sắc: “Sao ban nãy ngươi không nói gì?”

Nét mặt của Vương Tứ Phúc lộ vẻ nham hiểm: “Thuộc hạ có tội, vừa rồi thuộc hạ mới nghĩ ra!”

“Vương gia, hiện tại Tân Hồng Y lão tổ tông bị trọng thương, chúng ta nên nhân cơ hội này giết chết Hoang Châu vương, để Tần Hồng Y lão tổ tông phải thay đổi sự lựa chọn.”

Thanh Châu vương rất tán thành!

Sắc mặt hắn ta đầy u ám: “Ngươi đã đưa thập đại ác nhân trong thiên hạ tới đây chưa?”

Vương Tứ Phúc gật đầu đầy hưng phấn: “Vương gia, thập đại ác nhân là thập đại hộ pháp của Phỉ gia, tất cả đều là cao thủ trên hạng một, dù có gặp tông sư cũng không sợ thuat”

“Mặc dù Phỉ gia không phải một trong các học phái Bách gia nhưng bọn họ tự xưng thổ phỉ trong thiên hạ đều là cùng một nhà, thực lực rất lớn mạnh!”

“Tương lai, chúng ta có rất nhiều chỗ có thể dùng tới bọn họ.”

“Lần này, Hoang Châu vương tuyên chiến với ác phỉ trong thiên hạ chính là tuyên chiến với Phỉ gia, cho nên, †a chỉ cần lặng lẽ truyền tin cho bọn họ là bọn họ lập tức. phái thập đại ác nhân tới, chuẩn bị giết Hoang Châu vương.”

“Hiện tại, Tân Hồng Y tông sư trọng thương, phủ Hoang Châu Vương không có người nào là đối thủ của bọn họ”

“Vương gia chỉ cần chờ tin Hoang Châu vương bị chém thành muôn mảnh đi thôi!"

“Ha ha ha...”

Thanh Châu vương như thể đã nhìn thấy cảnh Hạ Thiên bị chặt đầu, hắn ta nở nụ cười cực kỳ phách lối: “Làm tốt lắm!”

“Bản vương sẽ trọng thưởng cho ngươi!”

“Cảm ơn Vương gia!”

Cảm xúc ngột ngạt trong lòng của Vương Tứ Phúc cũng tan biết hết!



Hoang Châu vương hại hắn ta bị Thánh nữ quở trách chắc chắn sẽ chết trong tay thập đại ác phỉ trong thiên hạ.

Chắc chắn!

Lúc này, ở chân tường đại sảnh của Vương phủ có một chiến tướng mặc áo giáp đen đang dỏng tai lên nghe.

Hắn ta nheo mắt lại, nghĩ thầm: “Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Hoang Châu vương.”

“Nếu không được Thanh Châu vương cho phép thì bọn thổ phỉ đâu dám tụ tập ở đất Thanh Châu như vậy.”

Trong đại sảnh Vương phủ.

'Thanh Châu vương đã hỏi tới chuyện đội ky binh của Thanh Châu.

Vương Tứ Phúc đáp đâu ra đấy: “Vương gia, căn cứ vào tin tức chúng ta biết thì đội ky binh của Thanh Châu do Tào Mã dẫn đầu một ngàn ky binh đã ra khỏi thành trước!"

“Ngay sau đó, Tào Báo lại dẫn tiếp một ngàn ky binh nữa ra khỏi thành.”

“Nhưng sau khi tới Sát Hổ Khẩu, bọn họ đều mất tích!"

“Căn cứ vào phân tích tin tinh báo của gián điệp ở dịch trạm cung cấp thì đó cũng chính là thời điểm mà đội xe của phủ Hoang Châu Vương tới Sát Hổ Khẩu:

“Suy luận của chúng ta trước đó là chính xác, đội ky binh do Tào Báo và Tào Mã dẫn đầu đã đụng độ Hoang Châu vương ở Sát Hổ Khẩu, sau đó nổ ra một cuộc giao tranh đẫm máu!”

“Hiện tại xem ra, Hoang Châu vương còn sống rời khỏi Sát Hổ Khẩu là vì có Tân Hồng Y tông sư ra tay giết sạch toàn bộ hai ngàn ky binh của Tào Báo và Tào Mã”

“Nhưng đồng thời nàng ta cũng bị trọng thương.”

“Cao thủ cảnh giới Tông Sư vạn người khó địch nổi quả là kinh khủng!”

Thanh Châu vương Hạ Vũ ra chiều suy ngẫm sâu xa: “Vậy phó thống lĩnh Lý Phi thì sao?”

“Không phải hắn ta cũng dẫn đội quân một ngàn người ra khỏi thành, tới Sát Hổ Khẩu hay sao?”

“Tại sao hắn ta lại an toàn trở về?”

“Những chuyện hắn ta trở về kể lại có gì đáng ngờ không?”

Vương Tứ Phúc lắc đầu: “Sau khi trở về, phó thống lĩnh Lý Phi nói rằng mình chưa tới Sát Hổ Khẩu thì đã bị một cao thủ thần bí ngăn cản!”

Thanh Châu vương nhíu mày sâu hơn: “Cao thủ thần bí đó là ai?”

“Phó thống lĩnh Lý Phi nói đối phương chỉ tung một chưởng đã có thể đập nát tảng đá ven đường làm chiến mã hoảng sợ lùi lại, không dám tiến lên phía trước.” “Chắc chắn là tông sư rồi!” “Ồ..

Thanh Châu vương thở dài: “Các cao thủ cảnh giới Tông Sư bình thường chẳng thấy đâu nay lại tới tấp xuất hiện... Chẳng lẽ lại đúng như học phái Tung Hoành của ngươi phỏng đoán, thiên hạ này sẽ đại loạn thật sao?”

Vương Tứ Phúc gật đầu: “Vương gia, thời loạn sắp. tới rồi!"

“Cho nên, chúng ta nhất định phải âm thầm mở rộng thế lực, dùng vàng bạc châu báu để mở đường, thu mua trọng thần làm việc cho chúng ta.”

“Đánh đổ được Thái tử trước rồi tính tiếp!”

“Tới lúc thiên hạ loạn lạc, chúng ta sẽ dùng thực lực của mình giành lấy thiên hại!”

Thanh Châu vương vỗ nhẹ vai Vương Tứ Phúc, nói: “Vậy thì vất vả cho Vương sư phụ rồi!”



Vương Tứ Phúc ra vẻ hoảng hốt vì được khen ngợi, đôi mắt ngập tràn vẻ giảo hoạt: “Tứ Phúc nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ Vương gia sớm ngày ngồi lên long ở!”

Bồỗng nhiên, Thanh Châu vương nhướng mày: “Vương sư phụ, tình báo về Hoang Châu vương lần này của chúng ta hầu hết đều tới từ phó thống lĩnh Lý Phi, hắn ta... Thực sự không có vấn đề gì chứ?"

Vương Tứ Phúc nghĩ tới hộp ngọc trai nam châu mà Lý Phi tặng mình, mắt sáng lên: “Vương gia, Tứ Phúc dám cam đoan thống lĩnh Lý Phi thực sự thật lòng đi theo Vương gia.”

Nói đến đây, Vương Tứ Phúc nói đầy thần bí: “Vương gia thử nghĩ mà xem, sau khi đội ky binh Thanh Châu thuộc về thống lĩnh Diệp Phàm đi rồi, hai phó thống lĩnh Lý Phi và Tào Báo vẫn liên tục giành nhau chức vị thống lĩnh này, mâu thuần rất gay gắt!”

“Nhưng từ trước tới nay, vì Tào Báo có Hữu Thừa tướng Tào Uy và Thái tử hậu thuẫn, nếu Lý Phi không phải là nghĩa tử của Lý quốc công, có thế lực mạnh trong quân đội thì có lẽ đã bị Tào Báo xử lý từ lâu rồi!”

“Cho nên, bọn họ vẫn luôn giương cung bạt kiếm, muốn giải quyết đối phương!”

“Lần này, phó thống lĩnh Lý Phi thấy Tào Báo và Tào Mã dẫn người rời doanh trại nên cũng dẫn người đuổi theo, ý đồ muốn giết người rõ rành rành.”

“Chỉ có điều, hắn ta lại bị vị cao thủ thần bí kia ngăn lại nên mới tay trắng rút lui.”

“Mặc dù hắn ta không hề nói ra nhưng thuộc hạ cho rằng, Lý Phi muốn làm ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi!”

“Hắn ta muốn đợi hai huynh đệ Tào Báo đánh nhau với Hoang Châu vương lưỡng bại câu thương, sau đó kéo quân tới giết gọn cả ba người!”

Thanh Châu vương sững sờ: “Xử luôn cả Hoang Châu vương ư?”

“Vâng!”

Vương Tứ Phúc tiết lộ tin tức nghe ngóng được: “Ta vừa mới nhận được tin tức từ đế đô báo về, ở trong ngự thư phòng, Lý quốc công ngang nhiên công kích hành vi của Hoang Châu vương trên đường đi là thiếu chuẩn mực, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lý quốc công có hiềm khích với Hoang Châu vương Hạ Thiên, cho nên, ông ta có bảo Lý Phi làm chút gì đó khi Hoang Châu vương đi ngang qua Thanh Châu... âu cũng là hợp tình hợp lý!”

“Ðp Thanh Châu vương lộ vẻ sực hiểu ra: “Thì ra là thế!”

“Cho nên, sau khi hắn ta quay về, nhận được tin huynh đệ Tào gia mất tích còn Hoang Châu vương vẫn đang trên đường tới Thanh Châu, hắn ta lập tức tìm tới nương tựa bản vương.”

“Là bởi vì hắn ta cũng từng dẫn đại quân đi qua Sát Hổ Khẩu, chắc chắn phe Thái Tử sẽ cho rằng chính Lý Phi là người giết Tào Báo và Tào Mã, chắc chắn sẽ không tha cho hắn ta!”

“Cho nên, Lý Phi muốn sống sót ở Thanh Châu thì chỉ còn nước dựa vào bản vương!”

“Ngươi phân tích như vậy thì chuyện Lý Phi gia nhập phe chúng ta cũng là hợp tình hợp lý!”

Vương Tứ Phúc nịnh nọt: “Vương gia quả là người trí †uệ sâu như biển!”

Thanh Châu vương thản nhiên nhận lời khen này!

“Có điều Hữu Thừa tướng Tào Uy chỉ có ba nhỉ tử, bỗng chốc mất đi hai người con, chắc chắn ông ta sẽ nổi điên trả thù Lý Phi, hiện tại hắn ta đã đi theo chúng ta rồi, ngươi có cách gì giải quyết chuyện này không?”

Vương Tứ Phúc vẫn bình chân như vại: “Vừa rồi đế đô mới báo tin về, nghĩa phụ của Lý Phi Lý quốc công vừa mới tiếp quản Binh bội”

“Ha ha ha...”

Hạ Vũ mừng rỡ: “Tốt lắm!”

“Quả nhiên bản vương là thiên mệnh chỉ tử, là Chân Long!"

“Cho dù chỉ ngồi yên ở Thanh Châu vương, không hề làm gì thì vẫn có nhân tài và quyền lực chủ động tìm tới tận cửa!”

“Vương sư phụ, phái người đi tặng quà cho Lý quốc. công, nói là một chút tấm lòng của Thanh Châu ta!”

“Vâng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.