Chương trước
Chương sau
Lúc này, Tân Hồng Y nhìn chăm chằm vào mắt Hạ Thiên.

Trông thấy đôi mắt đó không ánh lên vẻ dâm tà, trái lại còn cực kỳ trong sáng, con ngươi linh động khiến người ta mê đảm.

Nàng ta từng gặp vô số người nhưng chưa bao giờ thấy đôi mắt nào trong sáng như vậy.

Nàng ta vẫn luôn sống trong hoàng cung, gặp vô số chuyện hoang đường giữa Hoàng đế và hậu phi nên rất thấu †ỏ chuyện nam nữ, thực sắc tính dã.

Cho nên, dù trong lòng căng thẳng nhưng không hề sợ hãi.

Huống chi, chỉ cần chờ nàng ta khôi phục lại sức mạnh thì sẽ không cần phải đóng kịch nữa.

“Vương gia, ngươi làm gì vậy?”.

||||| Truyện đề cử: Người Vợ Mất Trí Nhớ |||||

Hạ Thiên cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên là cởi y phục của ngươi ra để chữa ngoại thương cho ngươi rồi.”

“Trên người ngươi toàn là vết thương do kiếm gây ra vẫn đang liên tục chảy máu, nếu không cầm máu thì dù mặt ngươi có đẹp như tranh vẽ, xinh đẹp như hoa cũng vẫn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”

Tân Hồng Y căn hờ cánh môi đỏ: “Vương gia thực sự chỉ muốn trị thương cho ta thôi sao?”

“Không phải là muốn xé y phục của ta làm mấy chuyện khiến người ta xấu hổ ư?”

Hạ Thiên dừng tay: “Đương nhiên là không.”



Tân Hồng Y liếc nhìn hắ iểu nữ hài ban nãy băng bó vết thương cho nam nhân xấu xí kia là truyền nhân của ngươi à”

Hạ Thiên gật đầt thuốc cho ngươi à?”

“Ngươi muốn tiểu đồ đệ của ta bôi

“Đúng vậy.”

“Thủ pháp bôi thuốc của nàng ta không thành thạo bằng ta. “Ta không quan tâm.”

“Nàng ta sẽ làm ngươi bị đau, còn ta thì không.”

“Ta có thể chịu được đau, không kêu rên.”

Nhất thời, Hạ Thiên và Tân Hồng Y đều không bên nào chịu thỏa hiệp.

Song phương giắng co trong xe.

Lúc này, phía sau xe ngựa cách đó không xa.

Tư Mã Lan đang cưỡi ngựa, Tư Mã Qua đi sát đăng sau.

“Tiểu thư, tiểu nương tử kia đẹp như tranh vẽ, dù cho khắp người máu me cũng vẫn đẹp đến mức chỉ thua tiểu thư một chút xíu, hơn nữa giữa trán nàng ta có nốt chu sa, xem ra vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ trong sạch, nếu ta là Vương gia, nhìn thấy một mỹ nhân như thế, ta cũng sẽ nảy sinh ý đồ.”

Tư Mã Lan bình tĩnh hỏi: “Ý đồ gì?”

Tư Mã Qua tỏ ra sốt ruột: “Tiểu thư của ta ơi”



“Vương gia chỉ là một thiếu niên huyết khí tràn đầy. Hiện tại lại có thể mượn cớ chữa trị vết thương do kiếm gây ra để cởi sạch y phục của người ta, sờ khắp thân thể yêu kiều của

người ta... Nếu ta là Vương gia, ta cũng sẽ làm như vậy.”

“Giống như có khi ta không ngủ được, muốn xem thân thể nam nhân vậy.”

Gân xanh ở khóe mắt của Tư Mã Lan không khỏi giật giật mấy cái: “Vương gia không dê như ngươi đâu”

“Ngươi sợ Vương gia không kìm lòng được mà nhìn hết, sờ hết người tiểu nương tử này nên mới gọi ta ra đây ư?”

“Tiểu thư.”

Tư Mã Qua thấy tiểu thư không hề sốt ruột, trong lòng nàng ta thấy sốt ruột giùm tiểu thư: “Nếu như Vương gia cởi áo của nữ nhân kia, chạm vào thân thể của nữ nhân kia, theo truyền thống của Đại Hạ, nữ nhân kia bắt buộc phải gả cho Vương gia."

“Đến lúc đó, tiểu thư còn chưa gả, Vương gia đã lại có thêm một vị trắc phi, vậy có ổn không?”

Tư Mã Lan nghiêm mặt: “Ngậm miệng.”

“Vương gia làm việc biết chừng mực, nặng nhẹ, đâu đến lượt ngươi nói hươu nói vượn.”

Tư Mã Qua không phục hỏi: “Vậy chuyện nữ nhi của Lý quốc công, Lý Phù Dung nhớ thương Vương gia thì phải giải thích thế nào?”

Tư Mã Lan nhướng mày: “Đó là Lý Phi cố ý nói cho ta nghe.”

“Ông già họ Lý đó muốn dùng mấy lời này để thăm dò thái độ của ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.