Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ, Hạ Thiên thấy chiến mã mà Vương phủ mới thu được rất đẹp nên không nhịn được chọn một mã vương có bộ lông trắng như tuyết, không pha tạp màu lông nào khác để luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.

Hắn đang cưỡi đầy vui vẻ thì bỗng có hai người máu me từ trên trời giáng xuống.

Hảẳn vội kéo dây cương cho mã vương dừng lại.

Nhờ vậy mà tránh được “người rơi từ trên trời xuống”.

Lúc này.

Triệu Tử Thường đã chạy đến nơi, hai tay cầm côn sắt đứng chẳn trước mặt Hạ Thiên, sẵn sàng nện vỡ đầu hai “người máu” này bất cứ lúc nào.

“Vù vù vù...”

Tàng Nhất dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm xuất hiện một cách thần kỳ, tuốt kiếm sắt ra khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng của hai kẻ máu me be bét, sẵn sàng cứa đứt cổ họng bọn họ bất cứ lúc nào.

Thật ra, Tàng Nhất và chín thiếu niên tàng kiếm vẫn luôn đi theo bảo vệ cho Hạ Thiên.

Chẳng qua là do cổ thuật Tàng kiếm đặc biệt nên người bình thường khó phát hiện ra bọn họ.

Lúc này, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi hai bên đường, chúng đều là vách núi cheo leo, cực kỳ hiểm trở.



Nhưng vách đá nằm cách quan đạo tối thiểu mười mấy mét, cho dù hai người có ngã từ trên núi xuống thì cũng không thể lộn vòng giữa không trung rồi lăn xa thêm mười mấy mét để ngã xuống ngay trước mặt hẳn được.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Hai người này cũng có gì đó kỳ lạ.

“Hự hự..”

Vô Diện Nhân mặt sẹo phun ra mấy búng máu tươi: “Cứu

ta.

Hạ Thiên nghiêm mặt, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên cạnh Vô Diện Nhân, móc túi kim châm ra, nhanh tay. dùng ngân châm phong tỏa huyệt vị của hẳn ta, ổn định lục

phủ ngũ tạng bị thương.

Sau đó, hẳn móc ra một bình sứ, đổ viên dược hoàn được làm từ dược liệu của hoàng thất ra đút cho Vô Diện Nhân.

Sau đó, Hạ Thiên mới đặt hờ tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân để bắt mạch.

“Thịch thịch thịch...” Người này bị thương nặng như vậy nhưng mạch đập vẫn khỏe hơn người bình thường, sức sống trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.

Đây là một loại sức sống mạnh mẽ mà Hạ Thiên chưa từng cảm nhận được.



Bỗng nhiên, Hạ Thiên nghĩ ngay tới một loại thần thú, chính là thần long trong truyền thuyết.

Có lẽ chỉ có rồng trong truyền thuyết mới có sức sống mạnh mẽ như vậy.

Nói cách khác, thân thể của nam nhân này có thể so với thần thú.

Ánh sáng tò mò từ từ xuất hiện trong mắt Hạ Thiên.

Tố chất thân thể của nam nhân từ trên trời giáng xuống này còn mạnh hơn Triệu Tử Thường hiện tại.

Hạ Thiên nhìn Triệu Tử Thường một cái, ánh mắt tỏ ý dò hỏi.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng dường như Triệu Tử Thường vẫn hiểu ý, sau đó gật đầu.

Vậy là Hạ Thiên hiểu ra.

Võ giả có thân thể còn cường tráng hơn cả Triệu Tử Thường thì tối thiểu phải là Tông sư.

Chẳng trách khí huyết trong cơ thể nam nhân này lại dồi dào như vậy.

Lúc này, ngân châm phong huyệt và dược hoàn đã phát huy được tác dụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.