Chương trước
Chương sau
Hoặc có lẽ đây chính là chính nghĩa thì được ủng hội

Một bên khác.

Diệp Kim Liên ngồi trong xe ngựa, tiến tới hoàng cung.

Tiếp theo nàng ta phải đích thân báo cáo với Hạ đế rằng cha nàng ta, tổng đốc Thanh Châu Diệp Phàm đã bị bọn thổ phỉ ở núi Mãnh Hổ chặn giết.

Đồng thời nhận bổng lộc và phần thưởng của hoàng đết

Tổng đốc một châu về kinh để báo cáo nhiệm vụ nhưng lại bị bọn thổ phỉ chặn lại và giết chết, một vụ án lớn như thế đã gây chấn động dư luận và triều chính.

Tục ngữ có câu: Dân không đấu với quan!

Bọn thổ phỉ dù có kiêu ngạo đến đâu, nếu không phải là muốn tìm kích thích, không muốn sống nữa... thì bình thường đều không dám đụng tới quan viên triều đình.

Bởi vì làm như thế thì tương đương với việc tạo phản.

Nếu triều đình mất mặt chắc chắn sẽ phái đại quân đi giết bọn họ, đến khi đuổi giết hết toàn bộ bọn thổ phỉ thì thôi.

Bây giờ.

Một số thổ phỉ thiển cận thực sự đã chặn giết tổng đốc của một châu.

Bất cứ ai có chút đầu óc đều có thể biết được trong này có chuyện đáng ngời

Cho nên.



Hôm qua Diệp Kim Liên mới về kinh, hôm nay nàng ta đã bị triệu tới gặp thánh nhân.

Hạ đế và triều đình muốn biết rốt cuộc cả nhà Diệp Phàm ở núi Mãnh Hổ đã xảy ra chuyện gì?

“Lộc cộc lộc cộc...”

Vó ngựa giẫm lên con đường lát đá xanh, phát ra âm thanh vang vọng.

Tuy nhiên vẫn không che giấu được sự kinh ngạc của người qua đường: “Dưới trời là đất của vua, trong bốn biển ai cũng là thần của vual”

“Một vương đạo hay!”

“Một Hoang Châu Vương tốt!”

Dọc theo đường đi, vô số người qua đường thảo luận câu này.

“Hoang Châu Vương?”

Diệp Kim Liên nghe tới phong hào của Hạ Thiên thì vểnh tai lên nghe.

“Hoang Châu Vương không phải là Cửu Hoàng tử vô dụng bị Hoàng đế đuổi ra khỏi kinh đó sao?”

“Một kẻ ngu ngốc như hắn có thể viết ra được câu Vương đạo đáng để lưu danh thiên cổ này sao?”

“Một Hoàng tử ngu ngốc có thể có loại tài năng này sao?”

“Đánh chết ta cũng không tin!”

Diệp Kim Liên nghe thế thì nhíu mày, muốn lao ra khỏi xe ngựa đánh cho người qua đường nói năng xằng bậy đó một trận.



Hắn ta mới là đồ ngu ngốc vô dụng!

Hoang Châu Vương là ai chứ?

Là người có ơn cứu mạng của nàng tal

Là người đàn ông xa lạ dẫn nàng ta vào sào huyệt thổ phỉ giữa bầu trời đầy tuyết, thoải mái nói sẽ giết chết đám thổ phỉ, đồng thời còn thề sẽ quét sạch kẻ xấu trên thế gian!

Hắn là người mà Diệp Kim Liên ngưỡng mộ nhất!

Hắn là thiếu niên đẹp trai nhất thiên hạ.

Hắn là thần trong lòng Diệp Kim Liên.

Những người bình thường này đều chưa từng gặp Hoang Châu Vương lại dám nói xấu Hoang Châu Vương... quả thực là tội không thể tha!

Diệp Kim Liên rất tức giận! Bỗng chốc.

Một người qua đường hét lên: “Hàng xóm kia, theo tin tức mà Hoàng Thành Tư truyền ra... sau khi Hoang Châu Vương ra khỏi đế đô đã trực tiếp dẫn một đội thương binh tiêu diệt đám thổ phỉ trên núi Nhị Long, chất đầu bọn chúng thành Kinh Quan”

“Hơn nữa hắn còn viết bố cáo, khiêu chiến với ác phỉ toàn thiên hại”

“Câu Vương đạo tuyệt thế này chính là từ trong bố cáo mà ra".

||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||

“Ta đã cầm được bản sao chép rồi, nghe ta đọc này.... [Mồng tám tháng ba, năm Khai Nguyên thứ hai mươi của triều Đại Hạ, bổn vương nhận hoàng lệnh, đến đất phong Hoang Châu, lúc đi ngang qua núi Nhị Long đã gặp phải ác phỉ núi Nhị Long cướp bóc phú hào Giang Nam, bắt nữ tử, giết cả nhà diệt khẩu, vô cùng hung ác, vô pháp vô thiên.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.