Chương trước
Chương sau
“Ta thật sự biết sai rồi!”

Đám ác phỉ bị chặt đứt tứ chỉ đau đớn không chịu nổi, muốn dùng cách sám hối để giữ lại mạng sống: “Anh hùng, bọn ta thật sự biết sai rồi!”

“Bọn ta không nên giết người bữa bãi!”

“Bọn ta không nên tùy tiện giết người, làm thành thi thể đóng băng để vui đùa, hãy.... cho bọn ta một cơ hội nữa!”

Những thiếu niên tàng kiếm vẫn im lặng, chặt đứt tứ chỉ của bọn họ, để bọn họ gào khóc trong biển máu: “Chủ nhân nói, nếu các ngươi còn sống, chính là không tôn trọng những người lương thiện.”

Cả người nhóm thiếu niên tàng kiếm dính đầy máu tươi, xung quanh là những “gậy người” đã bị chặt đứt tứ chỉ, giống như ma thần đến từ địa ngục.

Đám ác phỉ vẫn còn lành lặn cơ thể vô cùng sợ hãi!

“Ta đầu hàng, ta biết nơi cất giấu kho báu của núi Nhị Long ở đâu, xin hãy tha cho ta!”

“Hảo hán! Chỉ cần không giết ta... ta nhất định sẽ thay đổi quá khứ, trở thành một người lương thiện!”

Thiếu niên tàng kiếm nở nụ cười tà ác, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn nhiều: “Chủ nhân nói, vậy ngươi đi làm người tốt ở kiếp sau đi!”

“Giết!"

“A..



Máu thịt mở đường cho nhóm thiếu niên tàng kiếm, biển máu dần dần được hình thành.

Đám ác phỉ thật sự sợ hãi!

“Thánh sứ, ngươi ra tay đi!”

“Nếu ngươi còn không ra tay, chúng ta sẽ bị giết hết!” Nhưng mà.

Tam thánh sứ vẫn ngồi trên ghế phía trên, lạnh lùng nhìn bọn cướp bị giết, mà không hề động đậy.

Những “gậy người” rên rỉ trên mặt đất, phun ra máu tươi, điên cuồng gào thét, giống như ở địa ngục trần gian, bọn họ. nhìn Hạ Thiên, hét lên trong đau đớn: “Ma quỷ!”

“Ngươi mới là ma quỷ thật sự!”

La hét kêu gào, bọn họ đau đến tắt thở.

Rốt cuộc đám ác phỉ này cũng phải chịu báo ứng.

Bỗng nhiên.

Hai thiếu niên và đứa bé vốn bị mổ bụng, chết không nhắm mắt trong khối băng đột nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt rất bình yên.



Cuối cùng, tiếng kêu rên trong sảnh Tụ Nghĩa hoàn toàn biến mất!

Thiếu niên tàng kiếm cầm thanh kiếm đẫm máu, từng bước đi về phía Tam thánh sứ mặc y phục đen.

Nhưng thoạt nhìn, Tam thánh sứ không hề sợ hãi. “Ha ha ha..."

Hạ Thiên lạnh lùng cười một tiếng: “Hẳn là võ công của ngươi rất cao, tại sao không cứu bọn họ?”

Khóe miệng Tam thánh sứ lộ ra nụ cười tàn ác: “Bởi vì, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”

“Vương gia phế vật, người của ngươi đã mệt mỏi, chân khí trong cơ thể bọn họ đã cạn kiệt!”

“Cho nên bây giờ, ngươi đi chết đi!”

“Xoẹt..”

Tam thánh sứ giãm chân một cái, cả người bay lên như chim én, người và kiếm hợp làm một, vượt qua những thiếu niên tàng kiếm, chém về phía Hạ Thiên.... sát khí khuấy động máu trên mặt đất thành từng đợt sóng nhấp nhô.

“Ngươi, là Thân vương đầu tiên chết trong tay ta!” “Ha ha ha...”

“Vạn lượng vàng kia!”

“Là của ta"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.