Tịch Linh nhìn bàn tay phải của mình bị băng thành một cái móng giò, mệt mỏi thở dài nhìn Phong Ly kia chạy tới chạy lui trước mặt nàng.
“ Tiểu cô nương, cô uống thứ này trước đi”
Nàng liếc nhìn một cái chén ngọc được đặt trên một cái khay, còn Phong Ly cầm một cái cây dài đẩy cái khay đó đến trước mặt nàng.
“ Tiên nhân... ngài... đang bày trò gì thế?”
“ Cô nương, ta không biết cô không thích người tu tiên, ta không đến gần cô đâu... cô cứ bình tĩnh an dưỡng”
Nhưng ngài cũng đâu cần làm đến mức này?!
“ Ta muốn về nhà, cha mẹ đang đợi ta “ – Tịch Linh thuận mồm nói ra một cái cớ thoái thác, nhìn chằm chằm hắn xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
“Cô nương, nhà cô ở đâu? Để ta đích thân nói với bọn họ yên tâm để cô ở đây an dưỡng bệnh tình”
“...” Được rồi, là nàng lạc hậu nên không biết người tu tiên bây giờ nhiệt tình đến như thế.
Nhìn thấy nàng ta im lặng, Phong Ly mới rụt rè đẩy cái khay kia tới: “ Cô nương, thuốc này có thể giúp cô phục hồi gân cốt... chỗ tay bị thương kia...”
Tịch Linh cảm thấy bản thân đã không còn chút hơi sức nào nói với hắn liền nằm vật ra giường, nhắm mắt dưỡng thần.
“ Cô nương... cô nương?”
“ Tiên nhân, phải nói thế nào ngài mới thả cho ta đi đây?”
“ Cô nương, bệnh của cô thực sự rất kì lạ, giống như-“
“ Ta biết” – Tịch Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-linh/2881694/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.