“ Tịch Linh...Tịch Linh...cô không sao chứ?”
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Tịch Linh mơ hồ mở mắt nhìn Phong Ly, khẽ lắc đầu.
“ Cô uống thuốc trước đi, vẫn còn nóng”
Nàng đón chén ngọc từ trong tay hắn, mặt không nổi sắc uống hết đến cạn đáy, thuốc rất đắng rất đắng, Phong Ly cũng biết mấy loại dược liệu hạ sốt tức khắc kia sẽ cực kì khó uống liền đưa mấy viên đường đến trước mắt nàng.
Tịch Linh lắc đầu: “ Không cần đâu, không đắng”
Y thuật của y không tồi, nàng thực sự hạ sốt sau một khắc. Tỉnh táo được đôi chút, Tịch Linh nhìn hắn đang thu dọn ngân châm và chén thuốc, khẽ than:
“ Phong Ly, ta muốn đi, ngài thương xót thì đừng giữ ta lại”
Cạch!
Hắn đặt chén thuốc xuống, giọng nói càng rầu rĩ hơn cả nàng: “ Tịch Linh cô nương, cô không tu tiên cũng được mà... sao lại không muốn ở lại cả Vân Di, ở đây là nơi có linh khí nhất nhì, cực kì có lợi cho cô an dưỡng”
“ Đây là điện chủ của ngài, ta ở đây thì ngài ở đâu? Hơn nữa, ngài thực sự biết ta không muốn đến gần người tu chân, rất mệt mỏi”
Tịch Linh nhìn y như sắp khóc đến nơi, khẽ lắc đầu: “ Phong Ly, nếu ta và ngài thực sự có duyên, dù ta có đi đến cùng trời cuối đất vẫn sẽ có cơ hội gặp lại ngài, nhưng nếu vô duyên... cho dù ngài có cưỡng chế lập bao nhiêu lớp cấm chế, ta cũng sẽ dùng tay không đập vỡ nó ra cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-linh/2881692/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.