Sương Ngọc nhìn thấy nước mắt của nó rơi xuống, sắc mặt tức khắc trắng đi một phần. Phong Ly không ngừng khóc, cho đến khi nhận ra cái bóng lớn của hắn phủ lên người mình... Sương Ngọc sắc mặt âm trầm, đưa tay kéo Ly nhi:
“ Không được khóc... Triệu Phong Ly... ngươi không được khóc...”
Tay của hắn lạnh ngắt, chạm vào da thịt của y như hàn băng. Sương Ngọc nâng mặt y lên ép hắn đối diện với mình. Tiểu Phong Ly có đôi mắt như tinh tú, bây giờ ngập tràn ánh nước lại càng thêm lấp lánh, rất đẹp, hắn rất thích.
Nhưng bây giờ, hắn lại vô cùng ghét.
Sương Ngọc lau mãi cũng không hết nước mắt, sự phẫn nộ kéo lên cao, cho đến hắn trực tiếp bóp cằm của Phong Ly.
“ Chỉ làm cô ta bị thương thì con đã như thế, bổn chưởng môn thực sự rất tò mò nếu ta giết cô ta, có phải con cũng sẽ giết ta hay không?”
Phong Ly ngơ ngẩn nhìn thúc thúc của y, tựa như đã có một cái gì đó thay đổi giữa 2 người, không biết là tốt hay xấu, nên hay không nên.
Trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Sương Ngọc phất tay áo kéo Phong Ly ra khỏi điện Dĩ Lạc, ép hắn lau sạch nước mắt đi đến buổi tiệc sinh nhật hoành trắng mà hắn dành công chuẩn bị cho y. Điện Dĩ Lạc vẫn bị cấm chế bao vây, không cho bất cứ ai bước vào.
................
“ Sinh thần vui vẻ”
Mọi người cầm rượu đưa lên cao, bỏ qua cảm giác không vui vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-linh/2881683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.