“ Tịch quản sinh! Tịch quản sinh!!”
Cho đến khi ông ấy đến trước mặt, Tịch Linh mới nhận ra ông ấy gọi mình, nàng vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ. Lưu quản sinh nhíu mày nhìn Tịch Linh.
“Cô không nghe ta gọi sao?”
“ Là do ta không tập trung, làm phiền đến ngài rồi”
Khi nói chuyện với ông ấy, Tịch Linh cứ vô thức quay đầu sang trái, chỉ là một cử động vô thức rất nhỏ, nhưng Lưu quản sinh có kinh nghiệm không cạn có thể lập tức nhìn ra được tai nàng có vấn đề.
“ Tai trái của cô bị thương sao?”
Tịch Linh ỡm ờ một lát rồi thôi: “ Chỉ là vết thương nhỏ cũng đã sắp khỏi, tạ Lưu quản sinh quan tâm”
“ Hay là cô đến núi của Triệu trưởng lão đi, môn sinh ở đó đều biết y thuật”
Tịch Linh mỉm cười với ông ấy, khẽ cúi đầu: “Ta thực sự không sao, ngài đừng lo cho ta. Ngài đến lấy sách đúng không? Ta đã viết xong rồi, để ta lấy cho ngài”
Nghe thấy sách đã có, mắt ông ấy liền sáng lên. Đây là sách Tịch Linh dựa trên một phần nhỏ lượng kiến thức thượng cổ, sửa đổi một chút vì Lưu quản sinh đã mở lời nhờ vả. Cầm quyển sách dày cộm trên tay, ông ấy liền vui vẻ rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở nàng mau tìm đại phu chữa tật.
Suốt một tháng nay, không ít lần người khác gọi nhưng nàng không nghe thấy, Tịch Linh cũng đành phải đi đến Dược phong của Phong Ly, nhưng nàng không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-linh/2881654/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.