“Có lẽ không phải, Hạ đại soái mừng thọ mẹ chắc không chỉ đơn giản mời gánh hát đến diễn đâu, mà sẽ tổ chức tiệc mừng cả một tháng đó!”
“Ha, vậy không biết sẽ mời những ai.”
“Hi hi, mời ai cũng nhất định kéo thêm ông chủ Lâm a……”
“Cái này, ai không biết chứ.”
Gần đây, khắp nơi ở Thiên Kiều đều thảo luận chuyện này, Đinh gia ban mới đầu nghi hoặc không biết Hạ đại soái là ai, mở hội diễn tại nhà thì sẽ là một chuyện rất lớn đây. Sau đó mới biết được đó chính là Đại thiếu gia Hạ Thiên Thành của Hạ gia lão trạch tại Bắc Bình. (lão trạch: lâu đời, có quyền lực)
Hạ gia lão trạch ở Bắc Bình này là một đại trạch môn, gia tộc hội tụ, cơ ngơi hơn trăm năm, vững chắc phồn thịnh, đối với Hạ trạch này, số người ở Bắc Bình mà không biết đến sợ là không có mấy người, mà đối với những việc làm kì lạ khác thường của Hạ Thiên Thành, nói ra chỉ sợ còn hấp dẫn hơn là nghe một quyển sách, những chuyện về hắn cứ liên tiếp không dứt.
Hạ Thiên Thành là một kẻ không tuân thủ quy tắc, mới 31 tuổi, đã từng gây ra những chuyện lớn kinh thiên động địa, vài lần còn khiến cho Hạ trạch gặp hiểm khó qua, khởi tử hồi sinh.
Nếu nói đến vị Hạ Thiên Thành Hạ Đại thiếu gia này, Đinh gia ban đương nhiên cũng có nghe phong thanh, hiện tại chuyện được thảo luận nhiều nhất ở Bắc Bình, chính là chuyện hắn vừa cưới về hai người vợ lớn hiền thục và hai nàng thiếp tuyệt sắc.
Xét về tính xằng bậy, phải là từ năm ngoái hắn mê nghe côn khúc (một loại hình nghệ thuật, xem chú thích),liền liên tục quấy rối người hát côn khúc nổi danh Lâm Vân Sinh, chuyện này náo động đến không ai không biết, nhưng ngay cả Hạ lão thái thái cũng không quản được hắn, nghe nói mấy năm trước Hạ Thiên Thành này mới bắt đầu bước vào hoạn lộ (đường làm quan),kết quả những truyền kỳ của hắn đổi từ Đại thiếu gia trạch môn biến thành uy chấn Bắc Bình Hạ đại soái.
Đinh gia ban đối với những chuyện liên quan đến quan binh đều cảm thấy sợ hãi nên cũng không muốn tìm tòi quá sâu, mà lúc trước phàm là bọn họ bàn luận về Hạ Thiên Thành đều chỉ biết hắn là Hạ Đại thiếu gia, chứ luôn không biết người gọi là Hạ đại soái đó lại chính là Hạ Thiên Thành, cũng không nghĩ tới, mấy ngày sau, liền có người của Hạ trạch đến tìm bọn họ.
“Nghe nói các ngươi biễu diễn cũng không tệ lắm, như thế nào, biểu diễn vài cái xem thử đi.” Người đàn ông trung niên gọi là Từ đại quản gia kia đứng đánh giá đám người trước mặt từ đầu đến chân, đặc biệt là cô nương xinh xắn kia, cũng không tệ.
Đinh Đại Chung biết đây là người của Hạ trạch đến chọn người cho hội diễn, liền lệnh cho đồ đệ biểu diễn những tiết mục đặc sắc nhất, Đinh Linh Nhi thì rung lắc những ống trúc rỗng, Từ đại quản gia nhìn thấy híp mắt cười, “ Ân, giống như một con bướm, được, các ngươi đều đến đi.”
Hội diễn tại nhà của Hạ đại soái là diễn ra ngay trong trạch địa (vùng đất của gia đình),bục diễn tạm thời được bố trí trong một đại viện tử, từ sáng đến trưa rồi kéo dài đến tối diễn đủ mọi tiết mục tạp kĩ tấu khúc, buổi tối lại thêm ông chủ Lâm Vân Sinh tấu khúc “Mộc Lan tòng quân.”
Trước đây theo thường lệ, phàm là những ai từ xa đến hoặc đường đi không thuận tiện thì sẽ được bố trí nghỉ ngơi tại Hạ trạch. Cho nên Đinh gia ban trước tiên dọn đạo cụ đến, Đinh gia ban từ trước đến giờ chưa từng đi vào một đại trạch môn như vậy, chỉ mới đi qua một vườn hoa đã khiến cho họ có chút lạc đường, những người trẻ tuổi thì đầy ắp hiếu kỳ nhưng lại không dám loạn động, bó tay bó chân cả một ngày trời.
***
Ngày thứ hai của hội diễn bắt đầu.
Qua mất một buổi, một sĩ quan và một đứa hầu đi theo sau Lâm Vân Sinh_người nổi danh xướng côn khúc đi đến. Thạch Trụ nhìn qua bọn họ, Đinh Linh Nhi cũng nhìn qua, bởi vì cà hai đều đã từng xem qua y biểu diễn.
Bọn họ đến liền đi thẳng vào hậu đài.
“Nhìn như vậy thì thấy ông chủ Lâm không có chút nữ khí nào, có thể là một tiểu sinh thế vai tạm thời thôi chăng.” Đinh Linh Nhi nhỏ tiếng ngờ vực bên tai người bên cạnh_Thạch Trụ. Thạch Trụ ngô một tiếng, y cũng cảm thấy ông chủ Lâm này rất tự nhiên phóng khoáng, nghe nói người mê đắm buổi diễn của y đa phần là nữ nhân.
“Một người như thế…….” Đinh Linh Nhi không nói tiếp, nàng biết có nói tiếp thì Thạch Trụ cũng nghe không hiểu, trong đầu óc của ca ca ngốc này, căn bản là không có giây thần kinh đó.
Quả nhiên Thạch Trụ đối với lời nói đứt quãng của nàng cũng chỉ cảm thấy kì lạ chút thôi, Đinh Linh Nhi liếc y một cái nói: “Nhìn huynh a cái kẻ ngu ngốc.”
Thạch Trụ ngây ngây ngốc ngốc nở nụ cười.
Chú thích:
Côn khúc: loại hình biểu diễn nghệ thuật của TQ, giống với hát chèo, hát bội của Việt Nam, nền nhạc chủ đạo là thổi tiêu và đàn Tam Huyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]