Khi Đinh Linh Nhi gặp lại Thạch Trụ thì đã gần trưa rồi, là quản gia Từ Phúc Quang đưa y về, ánh mắt của Thạch Trụ tránh nhìn mọi người, mệt mỏi suy sụp, Từ Phúc Quang ngay cả nhìn cũng không nhìn y.
“Ông chủ Đinh, đại soái của chúng tôi phân phó, hôm nay các người có thể đi rồi, bây giờ theo ta đi lĩnh tiền.”
Tất cả mọi người ngốc ra, lúc lâu sâu, Đinh Đại Chung thử thăm dò: “Đây là……vì sao vậy?” Nên biết là Hạ phủ rất ít khi đuổi người giữa chừng như vậy, hơn nữa sắc mặt của Từ quản gia không tốt lành gì, Thạch Trụ cũng không giống bình thường, đây rõ ràng là có chuyện rồi, nếu không hỏi cho rõ sao có thể cứ vậy mà đi, về sau trên đường hành nghề sao có thể ngẩng mặt lên được, thử hỏi có ai dám chiếu cố đến người đã đắc tội với Hạ phủ đây? Đinh gia ban gánh không nổi đâu.
Từ Phúc Quang lạnh lùng hâng một tiếng.
Đinh Đại Chung thế là liền từ trong túi đeo bên người lấy ra hai văn tiền lén nhét vào tay hắn, mí mắt Từ Phúc Quang vặn vẹo, cuối cùng nhìn thẳng đánh giá đám người xui xẻo này.
“Ta khuyên ngươi, vì sao cũng đừng nên hỏi! Nếu không sẽ chạm đến tổ tông của vị đó đấy, mau đi đi thôi, đây cũng là vì tốt cho các ngươi.”
Đinh Đại Chung nhìn biểu tình của hắn, biết lời hắn nói là thật tâm, nhưng ông lại không cam tâm, liền đem ánh mắt tìm hiểu hướng về phía Thạch Trụ, không biết vì sao ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lien-hoan/2292845/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.