Chương trước
Chương sau
Phía sau một khung cửa sổ nào đó trên tầng hai.

Một lão nhân cười nói: “Từ gia chủ, không ngờ rằng Hạ Vũ lại xảo trá như vậy, thế mà lại trốn vào chỗ của đám ăn mày. Nhưng hắn có lẽ không biết Từ gia chủ đang ở đây. Chỉ cần Từ gia chủ ra tay, hẳn có trốn cũng vô ích mà thôi.”

Sắc mặt Từ Lão Hổ tối sầm lại, nhưng vẫn không muốn ra tay.

Ông ta đường đường là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc, mà phải đích thân ra tay với một tiểu bối sao, nếu bị truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi nữa.

Hơn nữa ông ta cảm thấy cho dù Hạ Vũ đã tiến vào Tiên Thiên, thì cũng chẳng cao là bao nhiêu, không cần cường giả Tiên Thiên đại viên mãn như ông ta ra tay.

“Từ Dương và mấy người khác sắp đến chưa?” Từ Lão Hổ quay người lại hỏi.

Từ Dương và một vài người khác đều là cường giả của Từ gia, được Từ gia bồi dưỡng nhiều năm, Từ Lão Hổ rất để tâm đến mấy người bọn họ.

“Sắp đến rồi ạ!” Quản gia trả lời.

“Nhớ mang theo nhiều cung thủ.” Từ Lão Hổ nhắc nhở lần nữa.

Trong lúc chờ đợi Từ Dương, bọn họ chợt nhìn thấy mấy tên ăn mày bị Hạ Tài cầm đao cưỡng ép ra ngoài: “Cút may, đây là nhà của Vũ thiếu gia, đã cho các ngươi ở không mấy năm rồi còn không biết điều.”

Hạ Tài đá Hồng Thất ngã lăn ra đất.



“Khốn khiếp! Chờ lão tử phát tài rồi, sớm muộn cũng sẽ quay lại đánh chết các ngươi.” Hồng Thất hét lên.

Hạ Tài tức giận lập tức vung đao lên, Hồng Thất và những người ăn mày khác thấy vậy liền sợ hãi bỏ chạy.

Từ Lão Hổ đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn thấy cảnh này liền nói với người bên cạnh: “Tên ăn mày đó thật thú vị, mang hẳn lên đây cho ta.”

Một lúc sau, Hồng Thất được đưa đến chỗ Từ Lão Hổ. “Ăn mày, ngươi có biết ta?” Từ Lão Hổ kiêu ngạo nói. Hồng Thất ngơ ngác lắc đầu.

Quản gia của Từ gia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có biết ta không?”

“Đại nhân, ngài là quản gia của Từ phủ!” Hồng Thất lập tức quỳ xuống.

“Đây là lão gia của chúng tai”

Hồng Thất nghe vậy sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, dập đầu với Từ Lão Hổ: “Bái kiến Từ gia chủ, Từ đại lão gia!”

“Được rồi!" Từ Lão Hổ cúi đầu nhìn Hồng Thất, ngạo nghễ nói: “Nếu ngươi thành thật nói cho ta biết bọn chúng sau khi vào nhà đã làm cái gì, thì ta sẽ thưởng cho ngươi mười lượng bạc.

“Đa tạ Từ đại lão gia!”

Hồng Thất cảm kích đến rơi nước mắt, vội vàng nói: “Sau khi bọn họ bước vào, gã cầm dao mắng chúng ta, nói rằng căn nhà đổ nát đó là của Vũ thiếu gia. Ta cảm thấy rất sửng sốt, chúng ta đã ở đó bảy tám năm rồi, sao có thể là nhà của Vũ thiếu gia được...?”

Một vài gia chủ có mặt ở đó đã cười phá lên.



Nhưng rất nhanh họ sẽ chẳng thể nào cười được nữa.

Hồng Thất lại nói: “Gã cầm dao bảo chúng ta dời gạch đi, sau đó cạy xuống đất, bên dưới có một cái hố! Sau đó ông ta nhảy xuống lấy ra một chiếc hộp gỗ, nói đó là địa khế của Vũ thiếu gia”

“Vũ thiếu gia hỏi ở bên dưới thế nào. Gã cầm đao nói rằng đường hầm thông thoáng, có thể rời đi bất cứ lúc nào...”

“Cái gì?”

Sắc mặt Từ Lão Hổ tối sầm lại.

Ông ta không hề biết răng trong căn nhà đổ nát này, thế mà lại có một đường hầm.

Nếu vậy, Hạ Vũ chỉ cần chui vào đường hầm là có thể trốn thoát!

Từ gia lần này làm ầm ï như vậy là vì muốn lập thị uy ở thành Liễu Kinh này, nếu như để Hạ Vũ trốn đi dễ dàng thì còn gì là mặt mũi nữa.

“Lẽ nào ngôi nhà này thật sự là của Hạ Vũ sao?” Có người lên tiếng hỏi.

“Hình như vậy!

Có người bắt đầu suy xét: “Khó trách căn nhà đó không có. chủ, hóa ra bởi vì chủ nhân đã hôn mê suốt tám năm. Hạ Vũ năm đó đã âm thầm mua căn nhà này vì sợ sẽ có một ngày bị người khác truy sát, như vậy có thể dùng đường hầm để chạy thoát.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.