Hạ Phúc lại nói: “Lão gia cũng nói: Chính vì Hạ Vũ có chút công lao, nên ta mới nương tình không đánh gãy chân nó.”
“Được được được lắm, đây quả thực là phụ thân ruột của ta!” Hạ Vũ tức giận cười lớn.
Hạ Phúc khuyên nhủ: “Vũ thiếu gia, lão gia chỉ là đang tức giận mà thôi, dù sao ngài cũng đã giết nhị quản gia, nhị phu nhân lại đang nháo loạn. Vậy nên ngài trước hết hãy rời khỏi Hạ gia, đợi lão gia bớt giận, nói không chừng còn có thể quay về.”
“Quay về sao?”
Hạ Vũ cười lạnh nói: “Nếu như ông ta đã đuổi chúng ta ra khỏi Hạ gia, thì ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay về! Ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, ông ta sẽ phải hối hận.”
Nghe thấy Hạ Vũ muốn rời đi, Phúc bá liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Vũ thiếu gia, nếu ngài muốn rời đi thì hãy mau lên! Đừng để kẻ thù tám năm trước của ngài tìm thấy!”
“Ta tự có chủ trương của mình.”
Lúc này, Hạ Vũ từ từ dìu mẫu thân trở về phòng rồi đóng cửa lại.
Nếu như Hạ Vân Tiêu đã bắt hắn rời đi trước hoàng hôn, vậy thì hắn sẽ tận dụng thời gian này để nâng cao thực lực bản thân.
Sau khi Vận Trúc ngồi xuống, bà chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm, hít một hơi thở dài, khiến bà thoải mái không gì sánh bằng.
“Vũ Nhi, phòng của con dường như có chút kì lạ?”
Hạ Vũ cười nói: “Nương, người ngồi đây một lát, chờ con nâng cao tu vi một lát. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-kiem-giet-than/3395422/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.