Hạ Vũ mở nắp ra, bên trong có mấy cái bát.
Hắn cầm lên ngửi thử, suýt thì nôn ra. Mùi hôi nồng nặc, bên trong toàn là rau củ lá cây, cũng không biết là món gì, trong như nước vo gạo vậy.
"Có đưa cơm! Nhà bếp có đưa cơm!" Vận Trúc vội vàng đuổi theo đến đây.
"Đưa mấy thứ này sao?" Hốc mắt Hạ Vũ lập tức đỏ lên.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao lại bảo Thiền Nhi ra ngoài mua bánh bao.
Là bởi vì đồ ăn mà nhà bếp đưa tới đều là đồ ăn thừa của người khác, thậm chí là bị người khác vứt đi, lẽ ra phải để cho heo ăn, nhưng lại được đặt trên bàn ăn của nhà hắn!
"Nương! Tám năm nay, hai người đều sống như vậy sao?" Hai mắt Hạ Vũ như muốn nứt ra.
Hắn đã biết mẹ và muội muội bị bắt nạt, nhưng chuyện này quả thật đã phá vỡ tam quan của hắn.
Đây rõ ràng là không coi ba mẹ con họ là người, căn bản là nuôi như heo và súc vật vậy.
"Vũ Nhi..." Nước mắt đã kìm nén tám năm của Vận Trúc cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lăn dài.
Bà chịu hết bao tủi nhục như vậy đều không rơi nước mắt, bởi vì trong lòng bà có niềm tin.
Muốn đợi con trai tỉnh lại.
Nhưng sau khi con trai thật sự tỉnh lại, nước mắt của bà lại không ngừng rơi.
Bởi vì tim bà đã chết từ lâu, thậm chí bà từng nghĩ rằng, đợi con trai tỉnh lại, bà sẽ tìm đến cái chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-kiem-giet-than/3395417/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.