Ngày thứ bao nhiêu rồi cô cũng không nhớ, vết thương ở cổ tay và cổ chân do chà xát với vòng xích sắt quá nhiều mà chúng lở loét ra thêm rồi. Mỗi lần cử động đều đau thấu xương, hiện giờ trông cô không khác gì người thực vật cả, mất đi hết sự sống, duy chỉ còn ý nghĩ là hoạt động, nhưng có vẻ tinh thần cô cũng khó mà bền vững tiếp được trong tình trạng như thế này. Ánh mắt lờ đờ của cô nhìn ra phía cửa sổ, lâu lắm rồi cô chưa tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Trong lòng suy nghĩ vài chuyện, không biết Vũ Khôi Nguyên đang làm gì, Vũ Thành Luân và Lâm Song Hà đã đi thử công viên giải trí mà mình đề xuất chưa, cả Lưu Ý Hoa nữa, chắc cậu ấy đang lo lắng lắm vì cô, Lâm An cứ thế biến mất mà không báo trước một ai, không biết có dọa mọi người một phen không nữa. Nghĩ vậy cô chợt bật cười. Nhưng rất nhanh sau đó nước mắt bắt đầu chảy ra, cô òa khóc như một đứa trẻ. Cô cảm thấy vô vọng quá, bản thân đã thành đến mức này thì chạy trốn kiểu gì nữa.
Đã một tuần hơn rồi Vũ Khôi Nguyên vẫn chưa tìm thấy cô, không lẽ thực sự như Lí Tang nói sao, sẽ không ai biết được tung tích của cô cho đến tận lúc chết. Nếu vậy, cô sẽ không chết một cách bình thường đâu. Cô sẽ chết một cách ấn tượng nhất.
Phía bên này Vũ Khôi Nguyên cũng không lạc quan mấy, cậu đã thức đêm mấy hôm liền để đi hỏi tung tích về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-giup-nu-chinh-toi-bat-ngo-kiem-duoc-nguoi-yeu/2892952/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.