Chiến trường hai bên bàn cờ.
Thi với nhau hết mấy lần trong hồ bơi, Ansbach và Oregon đều cố gắng hết sức, vậy nên khi ngừng lại mới phát hiện cả khu như bị sóng thần lướt qua.
Hai người lấy vải từ từ lau dọn. Vào những lúc cảm giác chiếm hữu của Ansbach cực đoan nhất, trong nhà đừng nói sinh vật, ngay cả thực vật cũng gần như tuyệt chủng. Vì để giữ gìn vệ sinh nơi ở, hai vị chủ nhân đành phải tự thân vận động thôi.
Riết rồi thành thói quen ăn ý ngầm.
Oregon khom lưng lau nhà, đang định đứng dậy thì tự dưng có người bổ nhào lên lưng.
Sau đó cảnh hai người té đè lên nhau không xuất hiện như Ansbach tưởng tượng, Oregon đã cõng cả anh cùng đứng lên.
Ansbach ôm cổ của y, “…”
Oregon vỗ vào mông anh.
Ansbach buồn rầu nói: “Kịch bản có phải thế này đâu.”
Oregon ngẩn ra, rồi đột nhiên nằm rạp xuống đất, tay chân co quắp lại và nhích từng chút một tới phía trước, miệng thì hô hoán: “Ba ơi! Ba cố lên! Sắp tới bệnh viện rồi! Chỉ còn bò qua ngọn núi này là ba được cứu rồi! Ba ơi, ba cố gắng lên!”
Người “ba” ghì cổ y lại, nhe răng bắt đầu gặm da đầu của y.
“Ha ha ha….” Oregon vừa cười vừa nói: “Dê con ngoan nào! Ngày mai thả mày ra ngoài ăn cỏ! Đấy là tóc không phải cỏ đâu.”
Ansbach đột nhiên đứng thẳng dậy, sau đó lật Oregon qua rồi lại chồm xuống lần nữa, “Ba? Dê con? Hửm?”
Oregon cười đến đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gioi-he-liet-that-lac-phong-an/2254912/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.