Cáo và hổ đổi da.
Ansbach lúc nào cũng quan sát Oregon, thấy y tỏ vẻ không đồng tình thì nói: “Có phải hay không thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Nếu là Metatron, vậy thì mục đích cuối cùng có lẽ sẽ liên quan đến vùng đất phong ấn.
Oregon gật đầu.
“Chuyện nhỏ bàn xong rồi, giờ tụi mình nên bắt đầu bàn chuyện lớn thôi.”
“…” Oregon không nghĩ ra còn chuyện gì “lớn” hơn chuyện giáo hội dám gài bẫy hai người.
Ansbach nói: “Hồi nãy em dám đặc biệt danh cho kẻ khác, vả lại còn dùng cái giọng hết sức ngọt ngào để gọi mấy biệt danh đó.”
Oregon nói: “Anh có nghe câu ‘việc mình không thích cũng chớ gây nên cho người khác’ bao giờ chưa?”
“Chưa, là sao?”
“Anh không thích việc giáo hội lấy đại một tội danh ‘có lẽ có’ gán cho anh, vậy thì cũng đừng làm chuyện như thế với tôi.”
Ansbach cau mày, “Em cho rằng bản chất hai chuyện này giống nhau sao?”
Oregon đáp: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà,” Ansbach chậm rãi nói: “Tội danh của giáo hội gán cho tôi cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.”
Oregon ngây ra.
Ansbach nói: “Ít nhất có một khoảng thời gian, đúng thật là tôi và Gordon có cấu kết với nhau làm xằng làm bậy.”
Oregon: “…”
Ansbach nói: “Nếu bản chất hai việc này như nhau, thì có phải tôi được quyền cho rằng, tội danh của em không phải thuộc loại ‘có lẽ có’ chăng?”
Oregon cuối cùng cũng biết cái gì là tự nhấc đá đập vào chân mình. Y vội vàng luôn mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gioi-he-liet-that-lac-phong-an/2254885/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.