(Viết nên cái kết đẹp cho đôi ta)
"Chúc mừng anh Trần, chân của anh đã hoàn toàn phục hồi! Đây đúng là một kỳ tích, tuy nhiên thời gian đầu anh vẫn nên hạn chế đi lại nhiều, tránh tạo nhiều áp lực cho hệ thần kinh và các khớp xương."
Năm thứ năm sau khi về bên nhau, đồi chân của Trần Niệm Lâm, vào một buổi sáng đẹp trời bống dưng cảm nhận được đau đớn và tê dại khi bị vợ gác cả đêm.
Tô Ý Hoan vội vàng gửi Louis cho bảo mẫu, vội vàng đưa Trần Niệm Lâm tới bệnh viện khám. Sau nhiều xét nghiệm, chiếu chụp, chẫn đoán của bác sĩ, xác nhận kỳ tích đã xảy ra.
Trần Niệm Lâm có chút kích động, không nghĩ mình vẫn có cơ hội được sống như một người bình thường. Anh hỏi bác sĩ:
"Bác sĩ, tôi đã ngừng các phương pháp vật lý trị liệu được một thời gian, nhưng chân tôi... chuyện này là sao?"
Bác sĩ là một chuyên gia nước ngoài, ông hơi chau mày: "Tôi đã tính đến các khả năng có thể xảy ra, nhưng như ban nãy anh chị có nói, đã ngừng phương pháp trị liệu một thời gian, ở nhà anh có hay tập đi không?"
"Chỉ thỉnh thoảng vài lần trong tuần."
"Thế thì thật lạ." Bác sĩ cau mày, ông nhìn nhìn Trần Niệm Lâm rồi lại nhìn sang Tô Ý Hoan. Sau khi mối quan hệ được hàn gắn, thời gian sống chung bồi đắp lại tình cảm, giờ vẻ đẹp của cô càng mặn mà hơn, đó là vẻ đẹp của một người phụ nữ có tình yêu, có hạnh phúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3646686/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.