Nhảy?
Anh ta tính tự tử sao?
"Trân Niệm Lâm, anh điên à? Sao lại nghĩ ra cách cực đoan đó?"
"Nam Sơ nói cho em biết hết rồi à?" Trần Niệm Lâm không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ hỏi ngược lại. Ban nãy, thấy biểu cảm khác thường của Tô Ý Hoan, Tần Nam Sơ biết mình lỡ lời, bèn gọi cho Trần Niệm Lâm cầu cứu.
"Biết, chẳng lẽ tôi không có quyền được biết?"
Trần Niệm Lâm lắc đầu: "Không, em được quyền biết, nhưng anh thà em không biết còn hơn." Nói rồi anh thở dài, lục lọi trong túi áo bệnh nhân một chiếc vape, rít một hơi: "Anh không muốn em thương hại, không muốn em mủi lòng, chỉ ít nếu em căm hận anh, thì em sẽ sống thật vui bên người khác."
"Anh nói linh tinh, ai nói tôi mủi lòng? Cho dù anh làm vậy là bất đắc dĩ, thì anh cũng đã cướp đi tuổi thanh xuân của tôi. Tôi hận anh!" Tô Ý Hoan lắc đầu nhưng nước mắt đã chảy dài.
Trần Niệm Lâm lại rít một hơi thuốc để tỉnh táo, anh khẳng định chắc nịch:
"Không, em mủi lòng rồi, những giọt nước mắt của em đã phản ánh hết."
".." Tô Ý Hoan cắn môi, kìm nước mắt chảy ra.
"Ý Hoan, đôi chân này của anh đã không còn khả năng phục hồi nữa rồi. Thay vì nhìn nó ngay một teo dần, thay vì nhìn bản thân trở thành kẻ vô dụng, anh muốn kết thúc mọi thứ. Nếu anh còn có cơ hội phục hồi, anh nhất định sẽ mặt dày theo đuổi lại em, bù đắp cho em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3646684/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.