Một câu “daddy” vừa vang lên, Trần Niệm Lâm cứng đờ người, trái tim anh lập tức như được bật công tắc, lập tức vang lên từng tiếng ‘thình thịch’.
“Nhóc vừa gọi chú là gì cơ?”
Âm thanh bật từ cuống họng ra anh mới biết giọng mình gần như đã lạc đi, khàn khàn, run rẩy.
Cậu nhóc giơ hai tay ra trước mặt Trần Niệm Lâm: “Um um!”
Um um là cái quỷ gì?
Trần Tĩnh Di đứng bên cạnh trợn mắt đảo một vòng, tỏ vẻ không hiểu, thốt lên: “Um um là cái quỷ gì hả trời!”
“Hug me! Hug me!”
Hoá ra cậu nhóc muốn được bế lên.
Trần Tĩnh Di còn định cản nhưng bố cô bé đã nhanh hơn một bước, giơ hai tay ra nhấc bổng cậu bé đặt lên đùi, vì chân đã mất cảm giác nên cũng chẳng rõ cu cậu gồi thoải mái hay không.
“Now tell me, why do you call daddy?”
(Giờ nói cho chú biết, tại sao lại gọi daddy?)
Tiếng mẹ đẻ của Louis không tốt lắm, vì thế Trần Niệm Lâm giao tiếp bằng tiếng Anh. Giọng phát âm của anh rất chuẩn, hệt như người bản địa, khi phát âm còn mang theo từ tính.
“Daddy is daddy, mommy said Louis looks like daddy. Daddy, look!”
(Daddy chính là daddy, mami nói Louis giống daddy. Daddy nhìn này!)
Cậu nhóc giơ cổ tay trái lên, hoá ra là một thiết bị thông minh dùng để định vị và liên lạc. Louis thành thạo thao tác, tìm đến thư viện ảnh, cậu nhóc bấm vào một bức ảnh ở mục Yêu thích rồi giơ ra.
Trần Niệm Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3427534/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.