Kết thúc buổi kiểm tra buổi sáng, sắc mặt Trần Niệm Lâm hơi nhợt nhạt, anh tổng cộng bị rút 8 ống máu xét nghiệm, trước đó hai ngày cũng bị rút ở bệnh viện cũ lượng máu tương tự, cơ thể chưa kịp phục hồi.
Ký giấy xác nhận thời gian hẹn lấy kết quả xong, Tô Ý Hoan đưa anh đến nhà hàng trên tầng 11.
“Anh cần bổ sung thêm sắt.” Nói rồi Tô Ý Hoan đặt trước mặt Trần Niệm Lâm một đĩa bít-tết, một đĩa sushi lươn nướng, một cốc nước cam và một bát canh bầu ấm nóng. Sau đó cô vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, lấy đũa hớt từng miếng hành trôi nổi trên bề mặt bát canh ra. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Trần Niệm Lâm bỗng thấy chua xót.
Cô hận anh là thế, nhưng vẫn nhớ rất rõ anh không thích ăn hành. Sống mũi Trần Niệm Lâm chợt thấy cay cay, anh ghét cái cảm giác uỷ mị này, bèn hắng giọng đổi chủ đề:
“Ông trời cũng rất có mắt nhỉ?”
Tô Ý Hoan dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn Trần Niệm Lâm đầy khó hiểu.
“Năm xưa tôi ép buộc lấy máu của em nhiều như thế, bây giờ ông trời cũng để tôi nếm trải mùi vị này rồi.”
Vừa mở miệng đã nhắc đến những chuyện không vui vẻ trong quá khứ, nhưng thấy Trần Niệm Lâm như này, Tô Ý Hoan lại không còn thấy hận anh như cô tưởng.
“Anh cứ muốn nhắc nhở tôi phải căm ghét anh hơn sao? Ăn đi, chiều nay còn cuộc hội chẩn kéo dài, anh sẽ không trụ nổi đâu.” Cô đẩy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3382817/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.