Tô Ý Hoan bị lôi lôi kéo kéo trở về phòng bệnh rồi ném thẳng lên giường.
Trần Niệm Lâm cũng không nán lại thêm phút nào, anh đi thẳng ra khỏi phòng, dặn dò Trịnh Sâm: “Kể từ giờ cậu theo sát cô ta, để tôi xem cô ta giở trò gì.”
“Rõ!”
Trần Niệm Lâm còn định nói thêm thì chuông điện thoại đã cắt ngang. Anh lôi điện thoại ra, nhìn thấy cái tên “Ông nội” trên màn hình thì chau mày.
Tiểu tổ tông này nửa đêm rồi còn chưa ngủ!
Cơn bực bội vì nhìn thấy người phụ nữ lăng loàn kia đi với trai lạ còn chưa nguôi khiến tâm trạng của Trần Niệm Lâm không tốt, anh nghe máy, lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì, nói!”
Đầu dây bên kia nũng nịu một hồi mới tủi thân cất giọng nài nỉ: “Hức, bố lại quát con…”
Trần Niệm Lâm: “…”
Nghe thấy giọng tủi thân của con gái, Trần Niệm Lâm điều chỉnh tâm trạng: “Con làm sao nữa?”
Trần Tĩnh Di ở đầy dây bên kia ậm ừ: “Con… con muốn ăn kẹo mút bảy màu, bố tiện mua mang về cho con được không?”
Trần Niệm Lâm chau mày: “Bao nhiêu tuổi rồi còn nghĩ mình là con nít? Con có biết giờ là mấy giờ không? Còn đòi ăn kẹo?”
“Nhưng… nhưng lâu lắm rồi con chưa được ăn, hức,…cụ nội cũng không chịu mua cho con…”
Trần Niệm Lâm: “Vậy con nghĩ chuyển hướng sang bố thì bố sẽ mua cho con?”
“Hức hức, nếu con có mẹ thì tốt rồi, mẹ nhất định sẽ…” Bên kia Trần Tĩnh Di còn chưa nói hết đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3076653/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.