Tờ mờ sáng Trần Niệm Lâm đã thức giấc.
Trịnh Sâm mang quân phục và vật dụng cần thiết tới đưa cho anh rồi cả hai cùng xuất phát đến doanh trại.
Mãi khi người đàn ông đi khỏi, tinh thần Tô Ý Hoan mới được thả lỏng. Cô quay sang nhìn Trần Tĩnh Di đang ngủ say, vui sướng ôm lấy con gái rồi thiếp đi. Lần tiếp theo tỉnh giấc là vì Trần Tĩnh Di cựa quậy muốn dậy. Tô Ý Hoan theo phản xạ cũng mở mắt ra.
“Làm mẹ thức phải không ạ?” Trần Tĩnh Di ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt ngái ngủ nhìn Tô Ý Hoan, bên trong là sự áy náy, lo sợ.
Tô Ý Hoan ngước nhìn một hồi tìm đồng hồ, đến khi tìm thấy, cô nhận ra mình mới chỉ ngủ được vỏn vẹn ba tiếng, bây giờ là 7 giờ sáng.
“Con dậy sớm thế?” Tô Ý Hoan ngồi dậy, vuốt mái tóc tơ mềm mượt của con gái rồi hôn nhẹ lên đó.
Trần Tĩnh Di lắc đầu, ra vẻ như bà cụ non: “Ở nhà cụ nội đây được coi là muộn rồi đó! Hàng ngày cụ nội và bố đều dậy lúc 5 giờ, 7 rưỡi sáng phải có mặt ở phòng ăn để ăn sáng, sau đó ai làm việc nấy. Bố đi làm, cụ vào thư phòng đọc sách, còn con sẽ được ông quản gia đưa đi học.”
Ngồi nghe con gái líu lo kể về chuyện thường ngày, Tô Ý Hoan ngầm hiểu ra tất cả. Nhà họ Trần nhiều đời theo nghiệp binh, trong nhà khó tránh khỏi lập nên nhiều quy củ. Để một đứa trẻ từ nhỏ thiếu mẹ, lại sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3076595/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.