Mấy ngày sau, khi sức khoẻ đã khôi phục tốt hẳn, Cố Diệp Uyển quyết định tới thăm ông cụ Trần, trước khi tới, ngoài chuẩn bị các đồ bổ dưỡng cho người già, Cố Diệp Uyển còn mua thêm biết bao thứ dành cho bé gái.
Xe tư nhân của nhà họ Cố dừng trước cánh cổng đồ sộ của dinh thự nhà họ Trần, trước khi xuống xe, Cố Diệp Uyển nhắn cho Trần Niệm Lâm một tin nhắn:
"Niệm Lâm, em nghĩ kĩ rồi, em sẽ không huỷ hôn, em tin mình sẽ là một người mẹ tốt, em sẽ coi chúng như con ruột mà nuôi nấng."
Tin nhắn vừa được gửi đi cũng là lúc bảo vệ ra mở cổng.
Cố Diệp Uyển bước vào căn nhà sau 5 năm xa cách, nhìn bày trí trong nhà vẫn không có gì thay đổi, cảm giác mất mát trong lòng mới vơi đi đôi chút.
Ông cụ Trần đang ngồi trên sofa chờ khách, khi thấy Cố Diệp Uyển và Lục Cẩm Hoa bước vào thì chống gậy đi tới đón tiếp.
"Ông nội, lâu rồi không gặp, không biết dạo này ông có khoẻ không?" Cố Diệp Uyển từ 5 năm trước đã bắt chước Tô Ý Hoan gọi ông cụ là 'ông nội', đến nay vẫn quen gọi vậy chẳng chút ngượng ngùng, trái lại còn cố ý mượn cách xưng hô này để kéo gần quan hệ.
"Ha ha, khoẻ, khoẻ!" Trần Triết Viễn cười ha hả, mời cặp mẹ con nhà họ Cố ngồi xuống rồi sai người rót trà, vừa chờ trà được rót đầy vừa hàn huyên:
"Chúc mừng Cố phu nhân, Cố lão gia nhé, Diệp Uyển tỉnh lại đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-truy-the-troi-buoc-em-ben-minh/3076529/chuong-72.html