Bác sĩ nói mẹ cô bị u não ác tính, vùng não bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm do quá đau buồn, có lẽ ý thức của bệnh nhân không muốn trở lại cuộc sống thực tại, dẫn đến phải sống thực vật. Có người khuyên cô nên từ bỏ, vì bệnh của mẹ cô tỉ lệ cứu sống là quá thấp, nhưng Triệu Gia Hân không muốn. Trên đời này, cô chỉ còn mẹ thôi. Nếu mẹ đi rồi, cô không biết phải làm sao nữa.
- Cô Triệu, đến giờ truyền thuốc cho mẹ cô rồi.
Bác sĩ Lý từ đâu xuất hiện, ôn hòa đứng trước mặt cô. Triệu Gia Hân thấy mình đứng chắn ngang giường bệnh, cô xấu hổ quệt nước mắt rồi đứng dậy. Bác sĩ Lý thấy vậy, mỉm cười gật đầu với cô. Hai tay bà thuần thục rút kim tiêm trên người mẹ cô ra, bơm thuốc mới vào ống truyền rồi lại cắm lại. Xong xuôi, bà quay sang nói chuyện với cô:
- Cô Triệu, tình hình mẹ cô vẫn không khả quan cho lắm.
- Vâng, bác sĩ cứ truyền cho mẹ cháu đi ạ, còn tiền thuốc cháu hứa sẽ trả đầy đủ.
- Tôi biết cô sẽ trả mà. Nhưng cô còn trẻ quá, tiền chữa bệnh thì không phải là nhỏ. Như thế này. Khổ cực quá rồi.
Triệu Gia Hân đưa mắt ngắm nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trên vùng trời xanh thẳm kia, đôi môi hồng nở một nụ cười dịu dàng:
- Vì mẹ, khổ cực mấy cũng được cô ạ. Khổ cực thì cũng chẳng thấm vào đâu cái vất vả mẹ gánh suốt hai mươi năm trời nuôi nấng cháu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-sung-the-thinh-tiet-che/2924228/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.