Chương trước
Chương sau


Cửu Châu chỉ trêu đùa một chút thôi mà không ngờ Triệu Gia Hân lại phản ứng mãnh liệt như thế. Không biết người con gái này ăn phải thuốc gì mà tính khí nóng nảy vậy. Hắn dù buồn cười lắm nhưng vẫn cố nhịn, bày ra bộ mặt ân hận xin lỗi cô:

- Tôi xin lỗi! Tôi không nên nói về trí thông minh của em như thế. Tôi sai rồi, thực sự sai rồi. Em đừng giận tôi nha!

- Này đừng nói là anh đang cười thầm tôi đấy nhá. Ngoài miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng thì vẫn bảo tôi ngốc đúng không?

- Đâu có, tôi thật lòng xin lỗi mà. Vả lại tôi đâu có nói em ngốc, em chỉ là không thông minh mà.

- Hừ, tôi biết hết đó nhá. Anh nghĩ gì tôi đều biết hết.

Bị cô đoán đúng, hắn không cãi được nữa, Cửu Châu mới nở ra một điệu cười xu nịnh:

- Không qua được mắt em rồi. Mà điều đó cũng chứng minh là em thông minh nhỉ?

- Đương nhiên rồi. IQ của tôi cũng đâu có tệ, là do tôi ít dùng đến thôi.

Triệu Gia Hân vừa ăn vừa trả lời. Có lẽ là cô hơi tự tin về bản thân nên đã không nhận ra hắn đang nịnh nọt mình. Cô cứ nghĩ đó là lời khen thật lòng cơ. Mà không hiểu sao hôm nay cô ăn mãi mà không thấy no. Chắc tại cơ thể quá mệt cộng thêm đồ ăn ngon đã làm cho dạ dày cô thêm căng phình.

Chăm chú ăn như thế, bỗng dưng cảm thấy có gì đó sai sai, Triệu Gia Hân ngẩng đầu lên thì bắt gặp Cửu Châu chống một tay lên bàn nhìn bằng ánh mắt si mê. Khuôn mặt đẹp trai không một chút khuyết điểm của hắn dù ở trong trạng thái nào cũng luôn tỏa ánh hào quang rực rỡ.

- Anh... Anh nhìn gì đó? Không ăn sao? Cơm canh sắp nguội hết rồi kìa.

Cô không tốt bụng đến nỗi hỏi để quan tâm hắn. Chỉ là có ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình khi ăn đúng là không dễ chịu chút nào. Cho nên, Triệu Gia Hân mới lấy cớ hỏi han.

Mà người nào đó lại nửa tin nửa ngờ lời nói đó là thật lòng.

- Sao vậy, đang quan tâm tôi sao?

Hắn nhớ bình thường cô ăn đều không có quan tâm đến người xung quanh mà, sao tự dưng lại hỏi hắn?

Ừ, anh nghĩ thế nào thì cho là thế đi.

- Tại sao lại là cho là thế? Tại sao là tôi nghĩ? Tôi đang hỏi suy nghĩ của em mà.

- Đừng hỏi nhiều nữa, mau ăn đi.

Người này có đúng là Cửu Châu không vậy? Cái người mà cô gặp hai hôm trước cao cao tại thượng, sát khí đầy người vậy mà sao giờ đây lại trở nên trẻ con và bướng bỉnh như thế, cứ phải vặn vẹo bắt bẻ cô.

Cửu Châu cảm thấy trò này mãi không chán, hắn tiếp tục trêu đùa cô:

- Nhìn em ăn là đủ no rồi.

- Ừ thế cứ tiếp tục nhìn đi, đừng làm phiền tôi.

Thế là cô tiếp tục ăn. Nhưng ăn được vài miếng, Triệu Gia Hân liền không ăn nổi nữa. Cái bụng cô căng tròn, cộng thêm ánh nhìn chăm chăm của Cửu Châu khiến thức ăn nuốt không trôi xuống. Triệu Gia Hân buông đũa, đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đũa. Cùng lúc đó, Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa chạy ra, giữ lấy bát đũa từ tay cô.

- Tiểu thư, để chúng em dọn cho.

- Đúng đó, cô không nên làm như vậy.

Triệu Gia Hân nhớ ra hôm trước họ cũng không cho cô rửa bát đũa, hôm đó cô không dám làm gì. Nhưng hôm nay, có vẻ quan hệ mọi người đã gần hơn nên cô mới nói:

- Không sao đâu, tôi dọn cùng hai người. Tôi rảnh tay cũng không có việc gì làm.

- Ai bảo không có? Tôi ngồi đợi lâu như thế không phải ngồi chơi. Em còn phải chuẩn bị đi dự tiệc với tôi.

Lời nói của Cửu Châu như một cái phao cứu sinh cho Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa đang khó xử không biết làm gì để từ chối Triệu Gia Hân. Cảm thấy ngày hôm nay, cậu chủ dễ tính lạ thường, Tiểu Quỳnh lên tiếng thêm mắm muối:

- Đúng rồi đó, Triệu tiểu thư. Cô còn phải đi dạ hội nữa mà. Việc ở đây cứ giao cho bọn em, cô yên tâm đi chơi nhé.

Tiểu Hoa cũng thêm thắt:

- Triệu tiểu thư, cô cứ yên tâm, chúng em sẽ làm xong ngay ấy mà. Rửa mấy cái bát cũng không phải nặng nhọc.

Tất cả mọi người đều vui vẻ, duy chỉ có Triệu Gia Hân là xịu mặt xuống.

Cô chưa từng đi buổi tiệc dạ hội nào của giới thương nhân nhà giàu, nhưng cũng từng được mời đến mấy buổi sinh nhật của nhiều ngôi sao lớn, nên cô cũng ngầm hiểu chút ít về mấy sự kiện này. Trong giới nghệ sĩ của cô, mục đích tổ chức các buổi dạ hội của giới nghệ sĩ các cô là nhằm để phô ra những trang phục lộng lẫy đắt tiền, hoặc nếu tồi tệ hơn thì là cơ hội cho một số diễn viên tìm đại gia để bao nuôi. Dù sao thì giới nghệ sĩ và thương nhân ít nhiều cũng liên quan đến nhau nên cô nghĩ chắc hẳn mục đích tổ chức ra cũng kha khá giống nhau.

- Này, phải đi thật à? Tôi tưởng anh đùa chứ.

- Em nhìn tôi giống người thích đùa cợt những chuyện như vậy à?

- Không có.

Cô nhăn mặt. Vậy là phải đi thật rồi, buổi tiệc dạ hội của thương nhân mà mời được cả hắn nhất định là tổ chức rất lớn. Đoán chừng sẽ có vài ngôi sao nổi tiếng đến đó. Triệu Gia Hân không thích đi cùng hắn đến chỗ đông người, cô chỉ muốn làm tình nhân thầm lặng chứ không muốn phô trương cho cả thế giới biết.

- Làm người tình của tôi là mơ ước của rất nhiều ngôi sao đấy. Em không thấy vui thì thôi đi, thế mà còn ấm ức muốn che giấu.

Tuy giọng nói Cửu Châu nhàn nhạt, không lạnh cũng không nhạt nhưng Triệu Gia Hân có thể nghe thấy dụ ý trách móc từ sau lời nói của hắn. Làm tình nhân của hắn khiến cô xấu hổ như vậy thì sao không làm bạn gái hắn đi. Nếu làm người yêu hắn, nhất định sự nghiệp của cô sẽ tốt lên, Triệu Gia Hân sẽ không bị ai bắt nạt nữa.

Triệu Gia Hân rõ ràng biết thế nhưng vẫn không muốn công khai. Cô là con người cứng đầu và cũng có lòng tự tôn của mình. Cô ghét nhất kiểu sự nổi tiếng của mình không phải do năng lực của chính mình mà là hưởng hào quang ké người khác, mặc dù từ khi diễn xuất đến giờ cô vẫn luôn bị chèn ép bắt nạt.

- Anh nổi tiếng như thế, kiểu gì tôi cũng bị người ta chú ý thôi.

- Sao lại bị? Phải là được chứ? Được người khác chú ý, em là diễn viên, em không thấy vui sao?

- Hai cái khác nhau mà. Tôi muốn được chú ý từ mọi người bằng năng lực của mình, bằng sự yêu quý thật lòng của người khác với tôi chứ không phải muốn hưởng ké sự nổi bật của anh. Thuật ngữ là gì nhỉ? À, người ta gọi đó là bú fame đó. Mà bị gắn cái mác đó cũng không vui vẻ gì đâu.

- À thế à?

- Đúng thế, nên tôi mới buồn.

Sau đó, Cửu Châu rơi vào trầm mặc. Hắn không tiếp lời cô nữa. Triệu Gia Hân biết mình vốn không có quyền lựa chọn trong trường hợp này, vậy nên cô lên tiếng hòa giải:

- À, đó chỉ là mối lo ngại của tôi thôi. Nhưng nếu anh cần, tôi vẫn sẽ đi với anh.

- Vậy là em đồng ý rồi đúng không?

- Ừ, chỉ là đi dạ hội thôi mà.

- Vừa hay, tôi đang suy nghĩ xem có nên đồng ý cho em ở nhà hay không. Nhưng thôi, em đã quyết định đi rồi thì tôi cũng không cần phải suy nghĩ nữa.

- Anh.

Má cô đỏ lên vì tức giận. Hắn thật đáo để mà, dám gài bẫy để cô nhảy vào. Triệu Gia Hân, mày cũng ngu quá đi.

Nghe tiếng cười lớn từ bên cạnh truyền đến tai, Triệu Gia Hân tức phát điên. Cô đang định nói gì đó thì vừa lúc Cửu Châu đứng dậy, nắm tay cô kéo đi:

- Đi thôi! Chúng ta cùng đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.