Này, anh đừng tự quyết định chứ!
- A, Cửu Châu, anh ngủ rồi sao?
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ còn là một bầu không khí tĩnh lặng. Sao tự dưng hắn lại bảo là lỗi của cô? Cô đâu bắt ép hắn phải ngủ ở sô pha đâu chứ? Nhà hắn có rất nhiều phòng mà, giường đâu chỉ có một chiếc, tùy tiện chọn một giường mà ngủ cũng được chứ sao? Đúng là vô lý mà.
Không biết Cửu Châu có phải là ngủ thật hay cố tình không nghe thấy, nhưng hiện tại, hai mắt của hắn ta đã nhắm chặt, khuôn mặt thanh thản, áp vào vai cô. Hắn cố tình không hợp tác thì cô cũng chẳng làm gì được nữa. Triệu Gia Hân khéo léo điều chỉnh tư thế ngồi sao cho dễ chịu nhất. Cô tựa lưng vào sô pha, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô tận. Ngồi một mình buồn chán, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Hai mi mắt cô nặng trĩu, tưởng chừng như muốn sụp xuống. Triệu Gia Hân buộc mình phải tỉnh táo, cô cứ lắc đầu rồi lại ngồi bứt tóc. Tuy nhiên, ý chí của cô cũng chẳng được bao lâu khi hơi rượu tối qua vẫn còn vương vấn. Hai mắt cô díp lại, từ từ, chầm chậm híp lại, cuối cùng Triệu Gia Hân bất lực, gục vào ngực Cửu Châu.
Bảy giờ không năm phút. Bầu trời đã sáng hơn rất nhiều nhưng cái lạnh ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn giảm xuống. Nhiệt độ vẫn thấp, liên tục có những cơn gió thổi rì rào cuốn bay những chiếc lá khô héo rụng trên đường. Dòng người đi lại tấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-sung-the-thinh-tiet-che/2924150/chuong-45.html