Cửu Châu đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Triệu Gia Hân không thể kịp thích nghi được. Hai con mắt cô chớp chớp liên hồi, ngước lên nhìn rõ khuôn mặt cương nghị nhưng không thiếu phần điển trai. Do hắn nói nhỏ quá, Triệu Gia Hân nghe không rõ những gì hắn nói. Đôi môi mỏng ươn ướt, đỏ chúm chím như thoa son phát ra âm thanh mềm mại:
- Anh nói gì, tôi nghe không rõ.
- Để tôi nuôi em đến hết đời nhé!
Thanh âm vang lên trầm ấm, ánh mắt hắn chân thành và tha thiết. Cửu Châu nói một câu hai nghĩa. Được một người đàn ông hoàn hảo như Cửu Châu ngỏ lời, trái tim thiếu nữ cư nhiên không thể kiềm chế mà đập liên hồi. Triệu Gia Hân cố đẩy hắn ra, giữ cho đầu óc tỉnh táo, để không bị cuốn vào mùi hương quyến rũ của người đàn ông.
- Không rảnh. Tôi không thích dựa vào ai, cũng không cần ai nuôi. Tôi có đủ năng lực kiếm tiền nuôi bản thân và gia đình.
- Ha ha ha! Tôi đùa đấy, em tưởng thật à?
Hắn cười nhạt, biết trước cô không đồng ý nên cũng chẳng thèm buôn. Dù gì thì trái thơm cũng phải cần thời gian để chín.
- A, khoan đã!
Cả người Triệu Gia Hân bỗng khựng lại. Hình như cô thấy điều gì đó không ổn. Hai tay cô đưa lên trước mặt, nhìn vào cánh tay áo
của mình. Là một tấm vải màu xám xịt. Hơn thế nữa, màu vải này còn hơi giống vải áo trên người Cửu Châu. Nếu cô nhớ không nhầm, từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-sung-the-thinh-tiet-che/2924143/chuong-50.html