Ở đoạn đường nay không có nổi bóng dáng của một ngôi nhà. Hai bên đường, một bên là sông nước mênh mông, một bên là rừng thông lộng gió. Tuy cách giải quyết "nỗi buồn" này có hơi mất vệ sinh, nhưng cô cũng đâu còn cách nào khác. Có trách, thì trách Dương Hạo Nhiên cố tình lái xe chậm.
Dương hạo Nhiên sợ cô ngại nên vào đợi trong xe trước. Triệu Gia Hân đi cũng không quá lâu, năm phút sau đó đã xuất hiện ở trong xe, ước chừng trong năm phút đó còn có cả khoảng thời gian cô tự kiểm điểm lại và thấy ngại ngùng với chính bản thân mình.
Sự thật là thế. Vào đến trong xe, hai bàn tay cô vẫn đan vào nhau và liên tục giày vò. Đó vốn là thói quen của Triệu Gia Hân, thói quen mỗi khi căng thẳng sẽ nghịch ngợm chính bàn tay mình.
- Cô ngại gì chứ, lần sau nếu mà như vậy nữa thì đừng cố chịu đựng. Con người ai mà chẳng như vậy. Lần này thôi, lần sau khó chịu thì cứ nói ra, còn không sẽ mang bệnh vào người đó.
Anh vừa nhấn chân ga vừa ôn tồn giảng giải, âm thanh trầm ấm vang lên khiến cho lòng thiếu nữ xao xuyến. Dương Hạo Nhiên cũng tốt, tuy đôi lúc có phiền phức trẻ con, đôi lúc có sự kiêu ngạo của một thanh niên hiếu thắng. Nhưng chung quy lại, anh ta vẫn là người tốt, cô cảm nhận được bởi những giờ phút như thế này, hành động của anh ấy rất chững chạc, trưởng thành, giống như một người đàn ông đích thực.
- Ừ, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-sung-the-thinh-tiet-che/2924084/chuong-79.html