Triệu Gia Hân thức dậy, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bức tường màu trắng lạnh lẽo. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc bao phủ lấy cơ thể cô. Sức khỏe cô vẫn còn yếu, đầu nặng trĩu, ánh mắt mơ màng, mọi cảnh vật xung quanh cứ nhòe đi, nhìn thứ gì cũng không rõ.
- Có... Có ai không?
Sau một lần bị bệnh, mở mắt ra không thấy ai, xung quanh vắng lặng, cảm giác này làm cho cô tủi thân muốn khóc. Triệu Gia Hân lên tiếng gọi, như muốn tìm kiếm một chút sự sống xung quanh mình. Là ai cũng được, ai xuất hiện vào thời khắc này cũng có thể làm vơi đi nỗi buồn trống vắng trong lòng cô. Bác sĩ, y tá, một người xa lạ nào đó, hoặc là người đàn ông kia cũng được, cô đều muốn gặp hết.
- Tôi.
Cánh cửa mở ra, người lên tiếng là Long. Anh xuất hiện, trên tay cầm theo một cốc nước. Anh tiến lại gần, đưa cho cô.
- À, cảm ơn anh! Nhưng đỡ tôi dậy đi đã!
Đầu nặng quá, cơ thể mệt mỏi, cô muốn ngồi dậy cho đỡ mỏi nhưng không thể dậy được. Triệu Gia Hân đành chìa tay đưa về phía Long.
Long hiểu ý, vẫn điệu bộ lạnh lùng ấy, anh đặt cốc nước xuống bàn rồi đỡ cô dậy. Sau đó, Long lại cầm cốc nước đưa cho cô.
Bề ngoài thì lạnh lùng như vậy, nhưng có trời mới biết, khi nghe tin cô bị bệnh, anh đã lo lắng như thế nào. Vừa nghe tin từ Trạch Nhân, anh đã phóng xe điên cuồng, bất chấp nguy hiểm tính mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-sung-the-thinh-tiet-che/2924031/chuong-107.html