Có lẽ, Cửu Châu sợ tự tay đưa sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô nên mới nhờ anh đưa. Dù gì thì họ cũng gây cho nhau quá nhiều vết thương lòng rồi. Tâm tư của cậu chủ, nhất định anh phải hoàn thành. Trạch Nhân không muốn làm cậu chủ thêm một chút ưu sầu nào nữa. Trong giây lát, anh liền nghĩ ra một cái cớ.
- Cô cứ nhận đi, cô không nợ của cậu chủ gì hết. Là cậu chủ nợ cô. Cậu ấy vi phạm hợp đồng trước. Tiền vi phạm hợp đồng nhiều hơn rất nhiều tiền cậu chủ trả cho cô. Vậy nên cô đừng lo, cứ nhận lấy. Tiền này là tiền cô đáng được nhận, với những tổn thương mà cậu chủ gây ra cho cô thì số tiền này chẳng đáng là gì, nhưng cũng mong bù đắp cho cô được phần nào. Ngừng một lát, anh nói tiếp:
- Cô không cần phải nghĩ nhiều đâu. Đây không phải là sự bố thí hay thương hại nào hết. Cô dùng số tiền này mà làm vốn liếng sống một cuộc sống thật tốt đi! Tôi biết Triệu tiểu thư không phải là người dễ bỏ cuộc đâu. Đúng không? Không biết từ bao giờ, Trạch Nhân bề ngoài lạnh lùng đi theo sau Cửu Châu lại trở nên sến súa như vậy. Có lẽ là những lời nói ấy xuất phát từ sự tôn kính dành cho Cửu Châu. Không cần biết hắn coi anh là gì, nhưng Trạch Nhân luôn xem hắn như một người anh trai vậy, mặc dù biết ngoài trừ Triệu Gia Hân ra, Cửu Châu vẫn xem trọng Long hơn. Không sao cả, Cửu Châu đã cứu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-sung-the-thinh-tiet-che/2924018/chuong-112.html