Nghĩ kĩ lại thì Sở Cuồng dường như chưa bao giờ ăn một bữa cơm Nhẫm Cửu nấu. Lúc trước ở sơn trại núi Chi Lương, tuy cũng là Nhẫm Cửu nấu cơm nhưng khi đó hắn không quen với thói quen ăn uống ở tinh cầu này nên không ăn miếng nào. Sau đó rời khỏi núi Chi Lương, hối hả ngược xuôi, nếu không ăn uống tạm bợ trên đường thì cũng ăn trong phủ của người khác. Hắn chưa bao giờ từ từ thưởng thức những món ăn Nhẫm Cửu nấu.
Giấu mình sau một bụi cây bên ngoài nhà bếp, Sở Cuồng yên lặng nhìn Nhẫm Cửu trong bếp vui vẻ nấu nướng, vừa hát vừa cười như bất cứ người bình thường nào khác trên tinh cầu này. Nếu không gặp hắn, có lẽ cuộc sống của Nhẫm Cửu bây giờ vẫn vui vẻ và đơn thuần như vậy.
“Ơ, Sở huynh, sao huynh lại ở đây?”, Phó Thanh Mộ cầm một hồ lô rượu đi tới sau lưng Sở Cuồng: “Vừa rồi thấy Tiêu Phi đi tìm huynh đấy”.
“Hắn có việc gì à?”.
“Không biết”. Phó Thanh Mộ nhún vai: “Ta hết rượu nên vội đến nhà bếp lấy rượu uống, không có thời gian hỏi hắn”.
Sở Cuồng lại nhìn Nhẫm Cửu đang bận rộn trong bếp, dặn dò Phó Thanh Mộ một câu rồi rời khỏi đó: “Để ý cô ấy nhé!”.
Tiêu Phi báo cho Sở Cuồng không ít tin tốt. Mấy ngày hôm trước bọn họ tung tin thánh thượng thất đức dung túng yêu vật, các thành trấn xung quanh Sở Châu, Từ Châu và Giang Châu có phản ứng cực kỳ có lợi đối với phản quân, đã có mấy thành trấn lần lượt ủng hộ khẩu hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-dung-lam-vay/23268/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.