Chương trước
Chương sau
Bàn tay buông bên kia của Sở Cuồng hơi nắm lại. Hắn lạnh nhạt quay sang nhìn Nhẫm Cửu, bình thản nói: “Vừa rồi hắn cưỡi ngựa, trên người có xác suất cực lớn mang vi khuẩn gây bệnh không biết tên. Anh chỉ muốn em tránh bị lây bệnh”.
Phó Thanh Mộ bực mình: “ Này này, nói mấy câu với ta sẽ lây bệnh á? Không được làm nhục người khác như thế!”.
Sở Cuồng trợn mắt nhìn hắn, Nhẫm Cửu tiếp lời: “Anh nói rất đường hoàng, nhưng em vẫn cho rằng anh đang ghen”.
“Không phải!”.
Một luồng sát khí từ phía trước ập đến, ba người đồng loạt im miệng, chỉ thấy Tiêu Phi lạnh lùng nhìn ba người bọn họ một cái, mọi người xung quanh cũng yên lặng nhìn bọn họ. Vậy là bọn họ vừa giành mất sự chú ý của mọi người từ Tiêu Phi.
Sở Cuồng hắng giọng một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, nói với đám người võ lâm: “ Kì Linh giáo muốn có vị trí minh chủ võ lâm. Ai không phục cứ đến đánh một trận”.
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao.
“Nhóc con nhà ngươi là ai? Ăn nói quá mức cuồng vọng!”. Một ông già râu bạc vỗ bàn nổi giận quát lên.
Không đợi Sở Cuồng đáp lời, Tiêu Phi đã cười nhạt: “Thanh Long đạo trưởng đã bất mãn với tả hộ pháp mới của giáo ta, chi bằng lên tỉ thí với tả hộ pháp, nói chuyện bằng nắm đấm cho dễ”.
Tả hộ pháp mới chính là cách gọi Sở Cuồng bọn họ đã bàn bạc trước. Phó Thanh Mộ thì được khoác danh hiệu đường chủ. Còn Nhẫm Cửu...
“Đúng là làm càn!”. Chợt có một thanh niên cười lạnh lùng: “Thanh Long đạo trưởng là người đứng đầu một phái, địa vị tôn quý, một hộ pháp tầm thường há lại đáng để Thanh Long đạo trưởng động thủ? Tiêu Phi, nếu ngươi có bản lãnh thật sự thì gọi giáo chủ của các ngươi ra tiếp chiêu!”.
Cả võ lâm đều biết Tiêu Phi đã tìm giáo chủ Kì Linh giáo nhiều năm mà không có kết quả, hắn vốn định chế nhạo Tiêu Phi, không ngờ vừa nói xong lại thấy mấy mũi ngân châm đâm vào các huyệt vị lớn trên người. Hắn không kịp kêu lên một tiếng, miệng trào máu đen, ngã thẳng xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, tiếng rút đao leng keng vang lên không ngừng. Lông măng Nhẫm Cửu dựng đứng, vô thức muốn lùi lại phía sau nhưng đã bị Sở Cuồng giữ lại.
Tiêu Phi cao giọng nói: “Giáo chủ Kì Linh giáo ở đây, các ngươi không được phép khinh nhờn”.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ võ đường đều xôn xao.
Tiêu Phi quay lại đưa mắt ra hiệu cho Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu lại nhát gan rụt đầu rụt cổ: “Tôi phải ra làm bia đỡ đạn thật à?”.
Sở Cuồng sau lưng đẩy Nhẫm Cửu một cái, thì thầm: “Cho dù em là bia đỡ đạn, anh cũng có thể đảm bảo không ai động vào em được. Đừng sợ”.
Nhẫm Cửu nghe vậy mới cắn răng đứng lên phía trước.
Võ đường chợt im bặt. Một đại đao khách to béo đột nhiên bật cười ha hả: “Không biết ma giáo lôi một con nhóc ở đâu ra giả mạo giáo chủ. Để ta thử xem thế nào!”. Hắn vỗ bàn, bất chấp tiếng quát: “Không được kích động” của thiếu chủ nhà họ Lâm, tung người bay lên. Hắn tuy to béo nhưng động tác lại nhẹ như chim én, nhảy lên đến giữa không trung, tung chưởng định đánh xuống đỉnh đầu Nhẫm Cửu.
Nhẫm Cửu hơi sợ hãi khi đứng trước đám đông, nhưng khi đột nhiên có người tấn công thì lại không hề thấy sợ. Sau khi đã gặp con rắn trắng dưới giếng của Kì Linh giáo và những sinh vật không mang hình người đó, thế giới này chắc đã không có yêu quái nào có thể làm Nhẫm Cửu cảm thấy sợ nữa, nói gì một tên mập tròn vo...
Quả nhiên khi tay gã mập này còn cách Nhẫm Cửu một trượng, hai tiếng tít tít vang lên, một tia sáng màu xanh lam bắn thẳng vào ngực hắn. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bị tia sáng xanh đó bắn rơi xuống đất.
Xung quanh im lặng như tờ, ngay cả thiếu chủ nhà họ Lâm trên đài luận võ cũng sững sờ.
Phó Thanh Mộ ở phía sau cười rất đúng lúc: “Ôi chao, trông có vẻ bị thương nặng đấy, các ngươi còn không mau kéo tên mập này xuống xem? Đừng để đến lúc hắn chết lại trách chúng ta ra tay quá nặng”. Phó Thanh Mộ đã từng chịu không ít khổ sở vì những nhân sĩ chính đạo này, bây giờ thấy cảnh đó đương nhiên cực kì vui vẻ. Hắn khoanh tay, đắc ý như mình là người vừa đánh thắng: “Bây giờ sao các ngươi không kêu gào nữa? Ngay cả hộ pháp của bọn ta cũng không thắng được mà còn đòi đấu với giáo chủ của bọn ta?”.
Phát súng vừa rồi của Sở Cuồng khiến những người ở đây đều không dám tiếp lời. Gã mập đó trong chốn võ lâm có ngoại hiệu là Lí tường thép, công phu khác không nói, nhưng công phu kim chung tráo, thiết bố sam lại luyện đến xuất thần nhập hóa. Cho dù là gia chủ của tứ đại thế gia đấu với hắn cũng chưa chắc có thể một đòn đánh bại hắn. Cho nên vừa rồi hắn mới dám ỷ vào bản lãnh này của mình mà hùng hổ lao ra, ai ngờ một đòn đã gục chỉ bằng một vũ khí hình thù kì quái?”.
Sau một hồi yên lặng, người đàn ông trung niên ngồi ghế đầu bên trái đứng lên: “ Lão phu xin được lĩnh giáo vị hộ pháp này”.
Tiêu Phi đảo mắt, thấy Sở Cuồng đang nhìn mình liền nói với vẻ mặt lạnh lùng không chút do dự: “Chúng ta cần lập uy. Sở công tử cứ việc động thủ”.
Phó Thanh Mộ sau lưng bọn họ nghe thấy liền bĩu môi, ngay cả Nhẫm Cửu cũng không khỏi quay lại thoáng nhìn Tiêu Phi. Trong thời gian mấy ngày nay, họ đã điểm lại một lượt các nhân vật có máu mặt trên giang hồ. Ngồi ở hàng đầu là người của tứ đại thế gia, mà tứ đại thế gia do Tiêu gia dẫn đầu. Người ngồi vị trí đầu tiên bên trái đương nhiên là người của Tiêu gia... Vậy là Tiêu Phi không hề niệm tình cũ với nhà họ Tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.