Nàng không phải yêu quái… Nhẫm Cửu vội quay đầu đi, không dám đối mặt với bọn họ. Nàng không dám ở lại đây nữa, vội vã cúi đầu chạy ra ngoài. Vừa ra đến phố lớn đã va vào một đại thẩm, đại thẩm lùi lại ba bước rồi ngã xuống đất: “Ai da! Ai da! Đây là cô nương nhà ai mà khỏe dữ vậy!”. Đại thẩm chống lưng nằm trên mặt đất kêu to, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt Nhẫm Cửu lại đột nhiên im bặt.
Những người xung quanh tò mò nhìn hai người. Cả con phố im lặng, sau đó một bầu không khí kì lạ nhanh chóng lan rộng. Nhẫm Cửu có thể cảm thấy bọn họ đang nhìn mình, những tiếng nói rất nhỏ dần dần bay vào trong tai nàng.
“Yêu quái ở đâu ra vậy!”.
“Hình như là mắc bệnh gì!”.
“Ôi chao, đừng để nó chạm vào người!”.
Căm ghét, ruồng rẫy! Nhẫm Cửu cảm nhận rõ tất cả những cảm xúc này.
Nhẫm Cửu không muốn ở chỗ này nữa, vội vã cúi đầu lao ra khỏi đám đông, dường như nghe thấy có người loáng thoáng gọi phía sau: “Cửu cô nương!”, nhưng nàng không thể dừng lại. Nàng không phải quái vật, không muốn bị mọi người đối xử như vậy.
Chạy một mạch ra khỏi cửa thành, đến tận rừng cây ở ngoài thành không có tiếng người, Nhẫm Cửu mới dám dừng lại. Chạy một quãng xa như vậy nhưng nàng không cảm thấy mệt chút nào, thậm chí còn không hề thở gấp, nàng đi tới bên suối, nhìn thấy bóng mình dưới dòng suối trong vắt. Đôi mắt đỏ đó trở nên sáng rực hung phấn sau khi chạy nhanh một quãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-dung-lam-vay/23243/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.