Đi dọc theo bờ sông một đêm, cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi ổ phỉ, lúc trời sắp sáng Nhẫm Cửu nhìn thấy bên đường có một ngôi miếu hoang, vội vã gọi mọi người trốn vào. Mệt mỏi cả đêm, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, sắp xếp yên ổn cho phụ nhân và đạo sĩ say kia, mấy người tự tìm một chỗ nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Trước lúc Nhẫm Cửu nhắm mắt nàng thấy Sở Cuồng ngồi trên bục cửa của ngôi miếu hoang, sống lưng thẳng đứng như trong gân cốt có sắt thép chống lên. Nàng làu bàu nói: “Người rèn bằng sắt cũng phải nghỉ ngơi chứ, đi cả đêm mà không mệt sao… Đám cướp đó tạm thời không đuổi đến đâu, nghỉ trước đi đã.”
“Không cần, tôi không mệt, canh ở đây đã.”
Câu trả lời của hắn vẫn ngắn gọn như vậy, từ góc độ này Nhẫm Cửu vừa hay có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng và ánh mắt kiên nghị của hắn, nàng thất thần nhìn hắn một hồi, sau đó quay lưng nằm xuống.
Sở Cuồng mặt không đổi sắc tiếp tục nhìn con đường trước miếu hoang, sau khi nghe hơi thở của tất cả mọi người trong miếu đều bình ổn hắn mới khẽ quay đầu, nghiêm nghị nhìn gương mặt đang ngủ của Nhẫm Cửu, sau đó cụp mắt chìm vào suy tư.
Không biết ngồi bao lâu, Sở Cuồng bỗng nghe sau lưng có người ngáp một tiếng thật dài, hắn quay đầu nhìn, là đạo sĩ say kia tỉnh dậy, hắn hoang mang nhìn hoàn cảnh xung quanh, đưa tay gãi gãi bụng dưới y phục: “Ủa, đạo sĩ ta ngủ một giấc sao lại chui vào miếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-gia-dung-lam-vay/23223/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.